Lời đầu, tôi xin cảm tạ Trời cao, Đất
dày, cảm tạ hồn thiêng sông núi Việt Nam đã thùy từ giáng lâm, ban ơn
lành cho gia đình tôi được mọi sự bình an trong suốt hành trình từ ngục
tù cộng sản đến bên bờ tự do sau 10 năm tù đày tại nhà tù nhỏ Z30 D của
cộng sản và hơn 8 năm sống lưu vong tại xứ Cao Miên và Xiêm La.
Tôi
cũng xin được bày tỏ lòng biết ơn đối với Phủ Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp
Quốc tại Nam Vang và tại Vọng Các đã cộng nhận tư cách tỵ nạn chính trị
cho gia đình tôi và cuối cùng đã đưa gia đình tôi tái định cư tại thành
phố Bellevue, tiểu bang Washington State mà gia đình tôi vừa đặt chân
đến vào cuối giờ của ngày 24 tháng 7 vừa qua.
Tôi
cũng xin được cảm ơn Luật Sư Nguyễn Kim Anh để hết lòng giúp đở cho gia
đình tôi từ Cao Miên cho đến Xiêm La, mà nếu không có sự trợ giúp chân
tình đó thì việc đến bến bờ tự do của gia đình tôi sẽ khó mà thực hiện
được.
Và
tôi cũng xin bày tỏ lòng biết ơn với một vị Mục sư Tin Lành đầy ơn, mà
đang chịu rất nhiều điều tiếng do sự tấn công của cộng sản Việt Nam về
phương diện truyền thông nhằm vô hiệu hóa công việc chống cộng của vị
Mục sư này cũng như mọi hoạt động nhân quyền và trợ giúp những người tỵ
nạn cộng sản khác, của ông ấy, mà tất nhiên sự đánh phá đó có luôn cả sự
tiếp tay của một số người tỵ nạn “phú bất nhân, bần bất nghĩa” và “ăn
cháo đái bát” chỉ vì một chút bã vật chất nhỏ nhoi nhận lãnh từ phía
cộng sản, để quay lại cắn xé ân nhân của mình còn hung bạo hơn cả bầy
lang sói, mà tôi xin trình bày ở phần sau.
Tôi tên là Vương Thị Viếng, sinh năm 1950 tại xã An Bình, quận Cao Lãnh, tỉnh Kiến Phong, nay là tỉnh Đồng Tháp – Nguyên là một giáo viên tiểu học Cộng Đồng Hồng Ngự, tôi tốt nghiệp Sư Phạm Vĩnh Long năm 1969, và công tác trong ngành giáo dục thuộc ty giáo dục và thanh niên Kiến Phong, cho đến ngày 30 tháng tư năm 1975 thì tôi bỏ việc vì tôi vốn không đội trời chung với cộng sản mà ngoài thù nước, tôi còn có riêng nỗi thù nhà bởi năm 1966, Việt cộng địa phương đã đến nhà tôi lúc nữa đêm bắt cha tôi ra sân và bắn chết trước mặt vợ con, chỉ vì lúc đó cha tôi đang đương nhiệm Xã Trưởng xã An Bình.
Tôi tên là Vương Thị Viếng, sinh năm 1950 tại xã An Bình, quận Cao Lãnh, tỉnh Kiến Phong, nay là tỉnh Đồng Tháp – Nguyên là một giáo viên tiểu học Cộng Đồng Hồng Ngự, tôi tốt nghiệp Sư Phạm Vĩnh Long năm 1969, và công tác trong ngành giáo dục thuộc ty giáo dục và thanh niên Kiến Phong, cho đến ngày 30 tháng tư năm 1975 thì tôi bỏ việc vì tôi vốn không đội trời chung với cộng sản mà ngoài thù nước, tôi còn có riêng nỗi thù nhà bởi năm 1966, Việt cộng địa phương đã đến nhà tôi lúc nữa đêm bắt cha tôi ra sân và bắn chết trước mặt vợ con, chỉ vì lúc đó cha tôi đang đương nhiệm Xã Trưởng xã An Bình.
Vì
nợ nước, thù nhà, chúng tôi quyết phải trả, nên năm 1976 cả gia đình
chúng tôi đã trốn sang Cao Miên tìm kiếm các tổ chức đảng phái chống
cộng để tham gia và may mắn thay, cuối cùng vào năm 1994 chúng tôi đã
tìm được cựu dân biểu Lê Văn Tính (Hiện đang thi hành án tù 20 năm) là
một tín đồ Phật Giáo Hòa Hảo Miền Tây, vào thời điểm đó là Xứ Bộ Trưởng
Đảng Nhân Dân Hành Động, cả gia đình tôi đều đã được kết nạp vào đảng
Nhân Dân Hành Động, các con tôi làm công việc liên lạc và lưu trữ văn
thư, chồng tôi Bảo Giang Nguyễn Tuấn Nam (Hiên đang chịu án tù 19 năm)
còn tôi làm trưởng ban tuyên huấn.
Xuất
phát từ lòng yêu nước, yêu tự do dân chủ và căm thù cộng sản sâu sắc
của hầu hết đồng bào Việt Na tại xứ Cao Miên mà công việc tuyển mộ đảng
viên gặp rất nhiều thuận lợi, chỉ từ năm 1994 đến 1996 số đảng viên đã
phát triển lên hơn 2.000 người với hơn 20 khu bộ. Tuy nhiên, do công
việc tuyển mộ và kết nạp được tiến hành một cách đơn giản và nhanh chóng
để đáp ứng nhu cầu phát triển nhân sự, nhằm sớm tiến hành cuộc cách
mạng giải phóng quê hương khỏi ách thống trị của bạo quyền cộng sản mà
chúng tôi thiếu gạn lọc minh xác nhân thân của cấc đương sự tham gia vào
đảng, do đó mà không ít an ninh mật vụ của cộng sản đã được cài cắm vào
hàng ngủ của đảng Nhân Dân Hành Động chúng tôi, và việc đó khiến chúng
tôi phải trả giá: Cả Xứ Bộ Chùa Tháp của chúng tôi đều đã sa lưới cộng
sản, tất cả đều đã bị đưa về Việt Nam bị cộng sản Việt Nam xét xử và kết
án nặng nề mà không ít người đã đền nợ nước ngay trong các nhà tù của
Cộng Sản mà nhiều người từng biết đến như Trung Úy Không Quân Bùi Đăng
Thủy, Hạ Sỹ Quan Nguyễn Văn Trại… một số người đền nợ nước không lâu sau
khi được phóng thích, do di chứng của đòn thù cũng như do điều kiện tù
đày với thời gian dài đói khát và bị giam hãm trong môi trường kém vệ
sinh như Đại Úy Nguyễn Anh Hảo, Nguyễn Việt Nhân…
1. Sự Cài Cắm Của An Ninh Cộng Sản:
Nhiều
người vẫn quen câu cửa miệng rằng “Ngu như bọn Việt cộng là cùng”, thực
ra điều đó chỉ đúng đối với chính sách kinh bang tế thế của cộng sản,
cũng như đối với chính sách ngoại giao nhất là đối với các nước “Xã Hội
Chủ Nghĩa anh em” như Nga Sô và Trung Cộng để mất dần biển đảo và đất
liền cho mẫu quốc trên tinh thần “16 chữ vàng và 4 tốt” nhưng đối với
ngành an ninh và tình báo thì Việt cộng tinh ranh hơn hẳn loài cáo, mà
nếu khinh xuất thì chúng ta, những người chống cộng ắt sẽ phải trả giá
như chúng tôi: Ngoài việc theo dõi và biết được những người mới tham gia
vào đảng, nhưng không bắt giam ngay mà chỉ “mời” đi làm việc rồi đe dọa
những bản án tù nặng nề cho họ, rồi dụ dỗ, thuyết phục họ cộng tác với
cơ quan an ninh A42 của cộng sản, trong khi vẫn tiếp sinh hoạt trong
đảng Nhân Dân Hành Động để báo cáo định kỳ choc ơ quan an ninh cộng sản
về danh tính, chức vụ của các cán bộ lãnh đạo chủ chốt của đảng Nhân Dân
Hành Động tại các khu bộ, liên khu bộ cũng như thời gian và địa điểm
họp hành cũng như kế hoạch hành động của xứ bộ, với những con người hai
mang có thể kể đến như, Kim Ny Trần Quốc Thắng, Trương Kim Đời (Út Thy)
Hà Văn Sinh, Nguyễn Phùng Phong… Thì an ninh cộng sản còn cài cắm những
nhân viên an ninh cộm cán với chuyên môn nghiệp vụ tình báo cao cấp khác
như Quang Minh, Hùng Biên Thùy, Nguyễn Công Cẩm, …
Trong số đó những tên chó săn hoạt động hai mang như Út Thy tức Trương Kim Đời, Kim Ny Trần Quốc Thắng, Hà Văn Sinh… thì ít nguy hiểm hơn bởi công việc của chúng chủ yếu là theo dõi và báo cáo cho cộng sản về tình hình nội bộ cũng như hoạt động của các khu bộ, xứ bộ mà không trực tiếp bắt bớ hay ám sát. Trong khi những điệp báo viên như Quang Minh, Nguyễn Công Cẩm thì ngoài việc thị sát trực tiếp hoạt động của các đảng viên, lãnh đạo các khu, xứ bộ của đảng nhân dân hành động, chúng còn có thể trực tiếp bắt cóc hoặc ám sát những yếu nhân của đảng khi có lệnh. Việc này đã xãy ra cho chính Xứ Bộ Chùa Tháp chúng tôi, khi vào tháng 11 năm 1996, chúng tôi được Trung Ương Đảng Nhân Dân Hành Động triệu tập sang Thái Lan để họp, triển khai công tác nhập nội để tiến hành cuộc cách mạng. Đoàn đại biểu gồm 26 người là lãnh đạo các Khu Bộ, Phân Bộ thuộc Xứ Bộ Chùa Tháp với hành trang gồm 18 thùng tài liệu về cơ cấu tổ chức và hồ sơ nhân sự của đảng Nhân Dân Hành Động chúng tôi tại Xứ Bộ Chùa Tháp. Thật cay đắng thay chương trình nghị sự của chúng tôi đã được các “đảng viên Nhân Dân Hành Động” hai mang báo cáo từng chi tiết choc ơ quan an ninh CSVN và trong đoàn đi dự hội nghị lại có mặt cả “đảng viên Nhân Dân Hành Động” Nguyễn Công Cẩm là một sỹ quan tình báo với cấp hàm trung tá thuộc cơ quan tình báo và chống phản gián A 42 của CSVN, cho nên ngay khi cả đoàn chúng tôi vừa vượt khỏi biên giới Miên – Thái thì các lực lượng an ninh Miên và Việt cộng đã tóm gọn chúng tôi. Tất cả 28 chí hữu chúng tôi đều bị đưa về tạm giam tại trại giam Nguyễn Văn Cừ 13 tháng, sau đó chúng tôi bị chuyển qua đại lao Chí Hòa giam tiếp 12 tháng nữa, rồi cuối cùng tất cả chúng tôi bị chuyển xuống trại giam Định Thành, An Giang giam giữ đúng một năm sau chúng tôi mới bị đưa ra tòa án của cộng sản ở An Giang xét xử về tội “âm mưu lật đổ chính quyền”, và “trốn ra nước ngoài hoạt động chống phá đảng và nhà nước CSVN” không ai trong chúng tôi bị kết án dưới 10 năm tù giam cả.
Trong số đó những tên chó săn hoạt động hai mang như Út Thy tức Trương Kim Đời, Kim Ny Trần Quốc Thắng, Hà Văn Sinh… thì ít nguy hiểm hơn bởi công việc của chúng chủ yếu là theo dõi và báo cáo cho cộng sản về tình hình nội bộ cũng như hoạt động của các khu bộ, xứ bộ mà không trực tiếp bắt bớ hay ám sát. Trong khi những điệp báo viên như Quang Minh, Nguyễn Công Cẩm thì ngoài việc thị sát trực tiếp hoạt động của các đảng viên, lãnh đạo các khu, xứ bộ của đảng nhân dân hành động, chúng còn có thể trực tiếp bắt cóc hoặc ám sát những yếu nhân của đảng khi có lệnh. Việc này đã xãy ra cho chính Xứ Bộ Chùa Tháp chúng tôi, khi vào tháng 11 năm 1996, chúng tôi được Trung Ương Đảng Nhân Dân Hành Động triệu tập sang Thái Lan để họp, triển khai công tác nhập nội để tiến hành cuộc cách mạng. Đoàn đại biểu gồm 26 người là lãnh đạo các Khu Bộ, Phân Bộ thuộc Xứ Bộ Chùa Tháp với hành trang gồm 18 thùng tài liệu về cơ cấu tổ chức và hồ sơ nhân sự của đảng Nhân Dân Hành Động chúng tôi tại Xứ Bộ Chùa Tháp. Thật cay đắng thay chương trình nghị sự của chúng tôi đã được các “đảng viên Nhân Dân Hành Động” hai mang báo cáo từng chi tiết choc ơ quan an ninh CSVN và trong đoàn đi dự hội nghị lại có mặt cả “đảng viên Nhân Dân Hành Động” Nguyễn Công Cẩm là một sỹ quan tình báo với cấp hàm trung tá thuộc cơ quan tình báo và chống phản gián A 42 của CSVN, cho nên ngay khi cả đoàn chúng tôi vừa vượt khỏi biên giới Miên – Thái thì các lực lượng an ninh Miên và Việt cộng đã tóm gọn chúng tôi. Tất cả 28 chí hữu chúng tôi đều bị đưa về tạm giam tại trại giam Nguyễn Văn Cừ 13 tháng, sau đó chúng tôi bị chuyển qua đại lao Chí Hòa giam tiếp 12 tháng nữa, rồi cuối cùng tất cả chúng tôi bị chuyển xuống trại giam Định Thành, An Giang giam giữ đúng một năm sau chúng tôi mới bị đưa ra tòa án của cộng sản ở An Giang xét xử về tội “âm mưu lật đổ chính quyền”, và “trốn ra nước ngoài hoạt động chống phá đảng và nhà nước CSVN” không ai trong chúng tôi bị kết án dưới 10 năm tù giam cả.
Chồng
tôi là Bảo Giang Nguyễn Tuấn Nam bị kết án 19 năm tù, cựu dân biểu Lê
Văn Tính bị kết án 20 năm, Cựu Sỹ Quan Không Quân Việt Nam Cộng Hòa Bùi
Đăng Thủy bị kết án 18 năm, Cựu Đại Úy QLVNCH Nguyễn Anh Hảo bị kết án
15 năm tù, và một cựu sỹ quan của QLVNCH khác là Nguyễn Văn Trại cũng bị
kết án 15 năm, và thật đau thương là chiến hữu Nguyễn Văn Trại đã đền
nợ nước ngay trong trại giam Z 30 A Xuân Lộc Đồng Nai tuổi 74 vào ngày
11 tháng 7 năm 2011 sau khi đã thi hành xong 14 năm 7 tháng tù và rồi
một chiến hữu khác là Thiếu Úy Không Quân Bùi Đăng Thủy cũng đã đền nợ
nước tại cùng trại giam này vào ngày 24 tháng 11 năm 2013 sau khi đã
chấp hành được 17/19 năm tù. Nhiều chiến hữu khác của đảng Nhân Dân Hành
Động, Thuộc Xứ bộ Chùa Tháp chúng tôi dù đã mãn án tù những rồi cũng
lần lượt ra đi bởi di chứng của những trận đòn thù trong thời gian bị
lao lý trong ngục tù của cộng sản: Mong rằng những trang sử Việt sẽ
không quên ghi them những tội ác này của cộng sản Việt Nam đối với đồng
bào, ngoài những tội ác cõng rắn cắn gà nhà hay dâng đát, bán biển đảo
cho ngoại bang.
2. Những Bài Học Về Đạo Lý Và Tình Người Trong Chốn Lao Tù Cũng Như Trong Những Năm Sống Lưu Vong Ở Cao Miên Và Xiêm La
Cổ nhân há từng nói “Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại”.
Chúng tôi đã phải nếm trải cuộc sống tù đày hết sức man rợ qua nhiều
ngục tù của cộng sản từ 10 cho đến 20 năm thì không biết đã phải trải
qua mấy ngàn thiên niên kỷ tại ngoại! Dẫu vậy chính những năm tháng tù
đày lao lý với ngần ấy “thiên niên kỷ tại ngoại” chúng tôi đã
được tôi rèn, được trải nghiệm bằng chính những trận đòn thù, những cách
đối xử phi nhân của các hung tần quản giáo cộng sản, mà chính những
trải nghiệm đó giúp chúng tôi chiêm nghiệm bài học nằm gai từng đêm và
nếm mật mỗi ngày của Việt Vương Câu Tiễn, để dù trong hoàn cảnh nào,
nghịch cảnh hay thuận duyên, chúng tôi cũng không bao giờ được quên tội
ác của cộng sản đối với dân tộc, không bao giờ buông xuôi thua cuộc
trong trận chiến với chế độ bạo tàn cộng sản để giải phóng quê hương.
Nhưng một bài học không kém phần quý giá khác mà chúng tôi học được
trong chốn lao tù của cộng sản chính là tình người giữa những người cùng
đứng chung chiến tuyến. Dù không cùng tổ chức, không cùng đảng phái
chính trị, nhưng khi đã dấn thân vào cuộc chiến chống chủ nghĩa cộng sản
phi nhân, chống Hồ Chí Minh và chế độ cộng sản Việt Nam thì chúng tôi
là chiến hữu, anh anh chị em một nhà, luôn hết lòng yêu thương, chăm sóc
và bảo vệ lẫn nhau và chia ngọt sẻ bùi, chia cay sớt đắng với nhau trên
tinh thần của những người sinh ra cùng một bọc trứng, cùng chí hướng và
cùng là nạn nhân của cộng sản – Đó là điều mà tôi thấy được về sự cao
cả về tình nghĩa của những người vì nợ nước tình nhà mà lụy vòng lao lý.
3. … Và Những Thất Vọng Về Cái Gọi Là Đạo Lý Trong Cộng Đồng Những Người Tỵ Nạn Tại Cao Miên Và Xiêm La
Sau
đúng 10 năm lao lý, tù đày, tôi được phóng thích vào tháng 7 năm 2005
với án phạt bổ sung là 4 năm quản chế. Không khuất phục bạo quyền cộng
sản, tôi lại tiếp tục đào thoát sang Cao Miên tỵ nạn chính trị. Tại Nam
Vang tôi được Mục Sư Ngô Đắc Lũy đón tiếp và trợ giúp về các thủ tục
pháp lý nhờ đó mà chỉ đúng một tuần đệ nạp hồ sơ xin tỵ nạn lên Cao Ủy
Liên Hiệp Quốc Đặc Trách Về Người Tỵ Nạn tại Cao Miên cấp quy chế tỵ
nạn. Qua sự sắp xếp của Mục Sư Ngô Đắc Lũy, các con tôi lưu lạc trong
suốt thời gian cha mẹ ở tù, cũng liên lạc được và đến Nam Vang đệ nạp hồ
sơ xin tỵ nạn, và cũng được cấp quy chế tỵ nạn trong một thời ngắn sau
đó.
Đến
đầu tháng 2 năm 2012 gia đình tôi cùng những người tỵ nạn cộng sản tại
Cao Miên nhận được thông báo từ Cao Ủy Tỵ Nạn, báo rằng Văn Phòng Cao Ủy
Tỵ Nan tại Nam Vang sẽ chính thức đóng cửa vào cuối tháng 5 năm cùng
năm, những người tỵ nạn cộng sản chúng tôi sẽ đặt dưới sự quản lý và
“bảo vệ” của Bộ Nội Vụ Cao Miên, những người tỵ nạn các sắc tộc khác
nhau đều được nhập tịch Cao Miên, trở thành công dân của xứ sở từng diệt
chủng này. Vì vậy gia đình chúng tôi lại tiếp tục đào tỵ sang Vọng Các,
Xiêm La, trình diện với Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc Tại Vọng Các bảo
vệ. Lại một lần nữa Mục sư Ngô Đắc Lũy tiến hành các thủ tục pháp lý cho
gia đình tôi, nhờ vậy mà chỉ 2 tháng sau thì gia đình tôi được thuyên
chuyển quy chế tỵ nạn từ Cao Miên sang Xiêm La và được Cao Ủy Tỵ Nạn
Liên Hiệp Quốc Tại Vọng Các chính thức bảo vệ, và cũng chính Mục sư Ngô
Đắc Lũy tiếp tục mọi thủ tục pháp lý cho gia đình tôi được đến bến bờ tự
do như hôm nay.
Nhưng
có một điều mà cả gia đình tôi rất lấy làm hổ thẹn trong suốt thời gian
ở Xiêm La suốt 2 năm qua, mà nay qua bài viết này chúng tôi xin được
nói lên lời tạ lỗi với Mục Sư Ngô Đắc Lũy: Ấy là việc chúng tôi đã không
dám nói lên lời công đạo để bảo vệ sự thật về con người này trước
những lời vu cáo, thị phi vô cùng đê tiện của những kẻ đã từng thọ ơn
Mục Sư Ngô Đắc Lũy, nay vì sự xúi dục, thuê mướn của an ninh cộng sản mà
quay lại đánh phá Mục sư Ngô Đắc Lũy nhằm vô hiệu hóa công việc chống
cộng của ông, cũng như cắt đứt mọi sự trợ giúp của ông đối với những nạn
nhân của cộng sản cần phải đào tỵ. Sở dĩ chúng tôi không dám lên tiếng
bảo vệ sự thật, phản bác lại những sự vu cáo hèn hạ và đốn mạt đó, bởi
vì thế lực đen ở Vong Các quá mạnh, không những được sự lãnh đạo của một
trùm buôn người và kinh doanh thân xác phụ nữa từng can án giết người
cướp của Nguyễn Phùng Phong, mà những kẻ đánh phá còn được sự trợ giúp
của cơ quan tình báo Việt cộng tại Đại Sứ Quán Vệt cộng tại Vọng Các.
Trước
hết là nhân vật Nguyễn Phùng Phong, nguyên là một tù hình sự bởi tội
giết người cướp của, trốn tù sang Cao Miên tỵ nạn từ năm 1992, nhưng
không được tái định cư vì làm chủ nhà chứa Bình Phong, rồi Phong Kennedy
cũng như làm trùm một băng đảng Mafia từng nhiều lần bắt cóc tống tiền
tại Nam Vang. Nhà Chứa của Nguyễn Phùng Phong bị đóng cửa năm 2006, vợ
hờ của Nguyễn Phùng Phong bị bắt và kết án 5 năm tù vì cán tội kinh
doanh trinh tiết hơn 360 gái vị thành niên từ 8 đến 12 tuổi. Nguyễn
Phùng Phong thoát án tù nhờ bán hết số tài sản kếch sù khoảng 3 triệu Mỹ
Kim để lo lót. Sau đó Nguyễn Phùng Phong theo Đạo Tin Lành, theo Mục Sư
Ngô Đắc Lũy để tạo chứng cớ ngoại phạm vì “Cơ Đốc Nhân thì không pạm
tội buôn người hay kinh doanh thân xác phụ nữ”. Tháng 9 năm 2008, khi
Mục Sư Ngô Đắc Lũy bị sự truy bắt của tình báo CSVN, do hoạt động nhân
quyền, hoạt động trợ giúp người tỵ nạn cộng sản của ông ấy, cũng như
hoạt động chống buôn người của ông ấy đã đụng chạm đến quyền lợi của các
quan chức CSVN tại Nam Vang là chủ nhân trực tiếp hoặc gián tiếp của
các nhà chứa, các đường dây buôn người. Lúc này Nguyễn Phùng Phong vớ
một người từng gái làng chơi trong nhà chứa của ông ta là Phan Thị Bé
rồi cùng chạy sang Xiêm La với Mục sư Ngô Đắc Lũy, cũng chính Mục sư Lũy
đã thiếp lập hồ sơ tỵ nạn cho cả Nguyễn Phùng Phong, Phan Thị Bé và sau
này them 3 đứa con trai riêng của Thi Bé là Nguyễn Phú Cường, Nguyễn
Minh Cảnh và Nguyễn Anh Tuấn cùng được Cao Ủy Liên Hiệp Quốc tại Vọng
Các cấp cho quy chế tỵ nạn, và sẽ được đến Washington DC định cư vào
cuối tháng 7 này.
Sau
một năm cùng sống chung với nhau trong một căn hộ chung cư tại Vọng
Các, Mục Sư Ngô Đắc Lũy phát hiện ra cha để của Nguyễn Phú Cường, Nguyễn
Minh Cảnh và Nguyễn Anh Tuấn tức là chồng chính thức của Phan Thị Bé là
một công an ác ôn hiện đang công tác tại Trại Giam An Giang, nên đã
quyết định chấm dứt mọi sự trợ giúp pháp lý cho gia đình buôn người và
kinh doanh thân xác phụ nữ này và chuyển đi ở riêng cùng cựu tử tù Ngô
Văn Tài, một Biệt Kích Quân Lôi Hổ Thuộc chiến Đoàn 1 Tây Sơn, người mà
đã được Mục sư Ngô Đắc Lũy vận động với Đại Sứ Quán Hoa Kỳ tại Vọng Các
cho đi định cư tại Tesax vào tháng 2 năm 2010, sau khi ông Tài đã bị Cao
Ủy Tỵ Nạn từ chối quy chế tỵ nạn vì đã sử dụng tên giả là Ngô Văn Tài
để lập các giấy tờ tùy thân sau khi vượt ngục Đại Bình thành công vào
mùa Giáng Sinh năm 1978, thay vì tên thật là Nguyễn Văn Tần. Cũng trong
thờ gian đó vợ hờ trước đây của Nguyễn Phùng Phong mãn án tù tại Nam
Vang và đã liên lạc với Phong, tố giác rằng chính Mục Sư Ngô Đắc Lũy
trong thời gian làm việc trong một dự án chống buôn người và bảo vệ nạn
nhân – Trafficking Prevention anh Victims Protection Projet tại Nam Vang
đã góp phần khiến cho nhà thổ Phong Kennedy bị đóng cửa, thị Bình phải
vào tù, và Nguyễn Phùng Phong phải bán hết tài sản để chạy tội. Đây
chính là những lý do chính yếu khiến Nguyễn Phùng Phong quay lưng trở
mặt vớ ân nhân của mình, vu cáo người đã hết lòng trợ giúp cho mình, cho
cô gái điếm vợ mình và các con của cô ấy được quy chế tỵ nạn để sắp
được đén Mỹ định cư. Thay vì ân đền oán trả thì Nguyễn Phùng Phong lại
vu cáo cho Mục Sư Ngô Đắc Lũy là cộng sản nằm vùng được cài cắm vào hàng
ngũ những người tỵ nạn để hãm hại họ? Xin được hỏi ông Nguyễn Phùng
Phong là Mục Sư Ngô Đắc Lũy đã hãm hại những ai? Hay chính ông ấy đã
giúp ông thoát án tù vì tội buôn người, để rồi những lúc cơm còn lành,
canh còn ngọt tại Cao Miên với nhiều lần trả lời phỏng vấn trên các
phương tiện truyền thông, ông đã từng tán dương nạn nhân của ông như
thần như thánh? Hay chính Mục sư Ngô Đắc Lũy sau này tại Vọng Các cũng
đã làm việc không mệt mõi với Cao Ủy, để cô vợ của Phong từ một gái điếm
chuyên nghiệp rồi trở thành tú bà, và các con của y thị cũng từng tiếp
tay cho ông và cho y thị trong hoạt động buôn người và kinh doanh thân
xác phụ nữ ở Nam Vang một thời nay được cấp quy chế tỵ nạn và sắp được
đi định cư. Chúng tôi thấy việc Mục sư Ngô Đắc Lũy giúp đỡ cho cô gái
điếm kiêm tú bà Phan Thị Bé cùng 3 đứa con trai của y thị là hoàn toàn
sai trái, có thể gây phương hại cho cộng đồng người Việt Quốc Gia sau
này khi chúng đến định cư ở Mỹ. Nhưng bản thân ông, tú bà Phan Thị Bé
cùng các con trai của y thị phải biết ơn người đã hết lòng giúp đỡ ông
chứ. Sao lại đem oán để báo ân? Sao lại bịa đặt những điều không thành
có để giết ân nhân của mình không gươm dao như thế kia? Sự thật thì
chính ông đã cộng tác với cơ quan tình báo của Việt cộng tại Đại Sứ Quán
CS tại Nam Vang trong vai trò chỉ điểm, chính ông là một kẻ hai mang
dưới trướng của tướng tình báo người Khmer gốc Chàm tên Van Na để đổi
lại ông được kinh doanh thân xác phụ nữ suốt 17 năm tại Nam Vang. Chính
ông đã nhiều lần báo cáo với Đại Sứ Quán Việt Cộng tại Nam Vang về những
hoạt động của Mục sư Ngô Đắc Lũy, mà một số bản báo cáo đó ông đã photo
lại cho ông Tài, Mục sư Lũy và chúng tôi đọc để chứng tỏ những điều
ông báo cáo cho CS không có hại cho Mục sư Lũy. Thế còn hàng tram bản
báo cáo khác mà ông không cho chúng tôi đọc thì sao? Một kẻ từng cướp
của giết người như ông, từng buôn người và kinh doanh trinh tiết trẻ em
như ông thì liệu còn tội ác nào mà ông chừa ra nữa không? Ông có chút
liêm sỹ nào cuối cùng để nhìn nhận những việc ông đã làm hay lại hèn hạ
chối bỏ?
Ngoài
Nguyễn Phùng Phong ra, trong thời gian tỵ nạn tại Xiêm La, tôi cũng
từng gặp “cựu tù chính trị” Nguyễn Ngọc Quang, chính Nguyễn Ngọc Quang
đã chủ động đến chào tôi và bịp tôi rằng “Em còn giữ một lá thư của
chồng chị, anh Bảo Giang Nguyễn Tuấn Nam gởi về cho chị lúc em ra tù….”
Hành động bịp bợm của Nguyễn Ngọc Quang nhằm sau đó lôi kéo tôi đánh phá
để hãm hại Mục Sư Ngô Đắc Lũy theo sự xúi dục của ông trùm thế lực đen
Nguyễn Phùng Phong. Rất may mắn cho tôi và các con tôi là chúng tôi đã
từng được giáo dục bởi nền giáo dục tự do, nhân bản và khai phóng của
Việt Nam Cộng Hòa với đạo lý làm người là:
“Cư thiên hạ chi quảng cư
Lập thiên hạ chi chính vị
Hành thiên hạ chi đại đạo
Đắc chí dữ dân do chi
Bất đắc chí độc hành kỳ đạo
Phú quý bất năng dâm
Bần tiện bất năng di
Uy vũ bất năng khuất
Thử chi vị Đại Trượng PhuNghĩa là:
Sống ở chỗ rộng rãi trong thiên hạ
Đứng ở vị trí chân chính trong thiên hạ
Đi trên con đường lớn trong thiên hạ
Đạt được chí mình thì cùng người người hành đạo
Chẳng đạt được chí mình thì riêng mình hành đạo
Giàu sang chẳng dâm dật
Nghèo hèn chẳng đổi lòng
Cường quyền không làm khuất phục
Người như vậy là bậc Đại Trượng Phu
Lập thiên hạ chi chính vị
Hành thiên hạ chi đại đạo
Đắc chí dữ dân do chi
Bất đắc chí độc hành kỳ đạo
Phú quý bất năng dâm
Bần tiện bất năng di
Uy vũ bất năng khuất
Thử chi vị Đại Trượng PhuNghĩa là:
Sống ở chỗ rộng rãi trong thiên hạ
Đứng ở vị trí chân chính trong thiên hạ
Đi trên con đường lớn trong thiên hạ
Đạt được chí mình thì cùng người người hành đạo
Chẳng đạt được chí mình thì riêng mình hành đạo
Giàu sang chẳng dâm dật
Nghèo hèn chẳng đổi lòng
Cường quyền không làm khuất phục
Người như vậy là bậc Đại Trượng Phu
Vì
vậy mà chúng tôi đã không bị cuốn vào cơn lốc thị phi, đánh phá người
chống cộng. Cũng cần trình bày với quý vị rằng Mục sư Ngô Đắc Lũy cũng
chính là người đã đón tiếp “cựu tù chính trị” Nguyễn Ngọc Quang sang
Vọng Các và cũng là người thiếp lập mọi hồ sơ pháp lý cho “cựu tù chính
trị” này cũng như giúp đỡ mọi cuộc gặp gỡ, đàm tếu với các nhân viên đại
Sư Quán Hoa Kỳ tại cơ quan OPE/IRC tại Vọng Các để hoàn tất thủ tục tỵ
nạn cho gia đình Quang, nhờ đó mà Nguyễn Ngọc Quang và vợ con đã đến
được Hoa Kỳ vào tháng 8 năm 2012. Quan trọng hơn thế nữa là em trai của
Nguyễn Ngọc Quang là Bác Sỹ Nguyễn Ngọc Thiệu trong thời gian du học tại
Mỹ để theo học văn bằng Thạc Sỹ Y Tế Cộng Đồng tại Boston
Massachusettes đã lưu trú trong gia đình người anh cả của Mục Sư Ngô Đắc
Lũy, vốn là một sỹ quan QLVNCH từng phải trải qua 10 năm tù trong các
trại cải tạo từ ngoài Bắc cho đến những trại Bình Điền Ái Tử. Điều này
khiến hơn ai hết “cựu tù chính trị” Nguyễn Ngọc Quang là người biết rõ
nhất gia đình của ân nhân mình là một gia đình nạn nhân của CS. Ấy vậy
mà vì chút bã vật chất nhỉ nhoi do CS và trùm buôn người ban phát cho,
mà “cựu tù chính trị” Ngoc Quang lại dám dẫm đạp lên đạo lý cắn xé ân
nhân đã trợ giúp cho em trai mình và cho chính gia đình mình thoát khỏi
nhà tù lớn của CSVN và đến bến bờ bình yên một cách an toàn.
Thật
đáng buồn và đáng xấu hổ cho nhưng kẻ đã quá hà lạm cụm từ “cựu tù
chính trị” để làm những việc bất nghĩa, bất nhân, giúp cho cộng sản bất
chiến tự nhiên thành.
Ngày còn cáp sách đến trường thuở tóc còn để chỏm, chúng tôi đã được học những bài học đạo lý đầu đời rằng: “Cái xấu nhất của con người là lòng phản trắc và thói vong ân”.
Vỗ
ngực xưng danh là “cựu tù chính trị” là người dấn thân để đấu tranh
dành tự do, dân chủ và quyền làm người cho dân tộc mình, để giải phóng
cho quê hương mình, vậy việc quý vị đan tâm hãm hại một đồng bào mình mà
lại chính ân nhân của mình đang nói lên điều gì về con người của quý
vị. Là “CON” hay là “NGƯỜI”? Là “NGƯỜI” hay là “CON”.
Xin
những ai đó trót mang lòng phản trắc và vong ân, hãy hồi tâm để đừng
tiếp tục nối giáo cho cộng sản, đừng tiếp tục giúp cộng sản bất chiến tự
nhiên thành.
Thành Phố Bellevue, Washington State, ngày thực sự tự do đầu tiên sau hơn 39 năm đất nước rơi vào tay cộng sản.
Cựu tù chính trị Vương Thị Viếng và Các con
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen