Những
gì xảy ra ở quảng trường Thiên An Môn cách đây 25 năm, vào những ngày
này, đã bị xóa bỏ trong lịch sử, và Đảng Cộng sản Trung Quốc cũng đang
tìm mọi cách tiêu diệt mọi ký ức về sự kiện này trong lòng người dân.
Ngày
15 tháng 4 năm 1989, Hồ Diệu Bang qua đời. Sinh viên Bắc Kinh biểu tình
tại quảng trường Thiên An Môn để bày tỏ lòng thương tiếc một Tổng bí
thư tận tụy với cải cách nhưng bị cánh bảo thủ buộc phải từ chức.
Đây
là một cuộc đấu tay đôi giữa sinh viên với những nhân vật bảo thủ trong
Đảng. Tượng thần Tự do dựng lên đối diện với chân dung Mao tại quảng
trường.
Qua
tháng Năm, biểu tình đã thu hút mọi mọi tầng lớp nhân dân, và lan rộng
trên 80 thành phố toàn lãnh thổ Trung Quốc. Chỉ một tháng mà tầm vóc của
nó đã vượt ra khỏi biên giới quốc gia.
Ngày
20 tháng 5, Đảng Cộng sản Trung Quốc, bắt đầu chuyển quân đội vào Bắc
Kinh, bao vây Thiên An Môn. Nhưng những người dân đã ra cản đường bảo vệ
cuộc biểu tình, và giải thích cho quân nhân hiểu lý do của cuộc biểu
tình chỉ là chống độc tài, tham nhũng, khuyên họ đừng có nghe lời tuyên
truyền của chính ủy, đừng nổ súng vào sinh viên, nên trở về doanh trại.
Không
một tấc sắt trong tay, một biển người tuyệt thực, cùng với một biển lều
và xe đạp trên quảng trường Thiên An Môn đã thách đố sự thống trị của
đảng Cộng sản Trung Quốc, thách thức sự tồn vong của chế độ. Hầu hết báo
chí phương Tây đều cùng một nhật định rằng ngày cáo chung của chính
quyền Trung Quốc đã đến rất gần. Cơn hấp hối đang được tính bằng ngày.
Nhưng
sau đó, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã dùng thủ đoạn khác. Lính cơ động đã
được chuyển từ những quân khu xa vào Bắc Kinh bằng xe bus ngụy trang,
và tàu điện ngầm dân sự vào ban đêm để tránh tai mắt và sự ngăn cản của
nhân dân. Rồi vũ khí được bí mật tuồn vào trong “Đại Lễ đường Nhân dân”
(Nhà Quốc Hội). Nơi đây là điểm tập kết để triển khai cuộc thảm sát.
Những người lính thề trung thành với Đặng Tiểu Bình, không hay biết gì
về cuộc biểu tình, và được bảo rằng ngoài kia là những quân phiến loạn.
Đúng
10:30 phút đêm ngày 3 tháng 6, chính quyền Trung Quốc cho: “Tắt đèn nổ
súng”. Xe bọc thép, quân đội võ trang với lưỡi lê tuốt trần tiến vào
quảng trường từ mọi hướng. Tiếp theo là xe ủi để hốt xác sinh viên đã
chết hoặc còn đang hấp hối đi phi tang. Sau cùng, là đoàn xe chữa lửa xả
nước rửa sạch máu trên sân. Công việc hoàn tất trước bình minh.
Cuộc
biểu tình đã bị dìm trong biển máu và không mang lại một cải cách chính
trị nào. Nhưng hình ảnh sinh viên tay không chống lại xe bọc thép trên
đại lộ Trường An đã trở thành bất tử. Điều đau đớn nhất là quân đội nhân
dân lại quay nòng súng vào chính nhân dân.
Các
nhà viết sử thế giới mô tả những người biểu tình và kết thúc của nó là
một sự kiện quan trọng nhất trong lịch sử đương đại của Trung Quốc. Năm
1989, lần đầu tiên Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa rung chuyển bởi những
sinh viên tay không. Sức mạnh của nhân dân đã vùng lên đương đầu với bàn
tay sắt của chính quyền.
Trung
Quốc hậu 1989, vội vàng tăng tốc cải tổ kinh tế, trong khi đóng sập
cánh cửa chính trị. Đảng Cộng sản Trung Quốc đã chọn hình thức bạo lực,
giết con em mình, đồng bào mình, một cách tàn nhẫn, không xót thương, để
duy trì quyền lực. Hay nói một cách khác, chính quyền sinh ra từ họng
súng. Nỗi sợ biểu tình bạo loạn thường trực bùng phát trong xã hội là
nỗi quan tâm hàng đầu của những người lãnh đạo đất nước hậu Thiên An
Môn.
Cũng từ đêm này, cách đây 25 năm, thế giới bàng hoàng nhận ra Trung Quốc là mối hiểm họa cho nhân loại.
June 3, 2014
© Trần Hồng Tâm
© Đàn Chim Việt
© Đàn Chim Việt
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen