Bạn
ta,
Ghana
là một quốc gia ở tây Phi châu nằm cạnh Côte D’Ivoire , Togo và Burkina
Faso. Đọc một hai tài liệu về xứ này thì tôi nghĩ là nếu chọn một nơi
để du lịch, chắc chắn tôi không bao giờ chọn đi Ghana. Có chăng là ...
kiếp sau vậy. Kiếp này thì đành đi chỗ khác chơi.
Đi
chơi thì đã như vậy. Đi làm thì tại sao lại chọn lối
đoạn trường mà đi. Thế nên đi làm cũng không chọn Ghana. Có bị coi là
kỳ thị thì đành nhận vậy. Đi chơi hay đi làm thì cũng chọn nơi nào khá
hơn chứ dại gì mà vác xác đến Ghana.
Mà
tại sao hôm nay tôi lại nhắc đến Ghana? Tại vì tôi đã tìm ra được một
nơi tồi tệ khủng khiếp hơn là những cái cũi ở Mumbai (tên mới của
Bombay) trên đường Falkland. Những cái cũi nhốt người, những nhà điếm mà
nhiếp ảnh gia Mary Ellen Mark đã ghi lại trong cuốn sách ảnh của bà.
Bạn có thể vào inernet, tìm cage
girls of
bombay thì sẽ thấy những hình ảnh và bài viết về khu địa ngục này.
Vậy
mà Falkland Road còn khá hơn là một khu nhà thổ tại Ghana rất nhiều. Ở
thành phố Takoradi thuộc phía tây Ghana, nhà chức trách, nhờ một phóng
sự của Anas Aremeyaw Anas, đã giải thoát được 6 phụ nữ Việt Nam khỏi một
ổ điếm. Các phụ nữ này đã bị hai người Hoa dụ dỗ hứa cho công ăn việc
làm rồi bị buộc phải bán dâm, mang tiền về cho hai người này. Báo chí
Ghana cho biết tất cả đều trong hạng tuổi 30, đã sống là làm việc ở
Ghana từ hơn một năm nay. Sứ quán Trung quốc tại Ghana đã không bình
luận gì về tin
này nhưng người ta biết
rằng các Hoa kiều tại Ghana đã dính líu vào rất nhiều hành động bất hợp
pháp và trong năm qua, chính phủ Ghana đã trục xuất hơn 120 người Hoa
ra khỏi Ghana vì tội nhập cảnh lậu và các hoạt động phạm pháp khác, từ
khai khẩn mỏ không có giấy phép tới buôn bán ma túy giả và nhiều việc
khác.
Gái VN bị Tầu bán cho các ổ điếm tại Ghana
Những
phụ nữ Việt Nam, với những cái tên đẹp như Hoa, Thi, Mai, Anh... chắc
chắn cũng từng có những năm thơ ấu rất đẹp, những mơ ước cho đời sống tử
tế hơn. Tất cả đều bị bọn Tầu bất lương sang tận Việt Nam dụ dỗ đem
sang Ghana bắt làm điếm kiếm
tiền cho chúng. Các phụ nữ này cho biết giấy tờ tùy thân của họ đã bị
bọn ma cô giữ hết, ngôn ngữ xa lạ, không cách nào liên lạc được với gia
đình hay người quen để nhờ giúp đỡ.
Tôi
có một tấm poster in hình của James Dean đang co ro trong chiếc áo lạnh
bước trên một con đường ướt sũng nước mưa với nhan đề mà tôi rất thích.
Nghe thật lãng mạn và thơ mộng: Boulevard Of Broken Dreams. Con đường của những giấc mơ tan nát.
Lời
của bài hát thì buồn thảm, không liên quan gì đến câu chuyện khổ đau
của sáu người phụ nữ
Việt bị buộc phải làm điếm ở Ghana để đem tiền về cho mấy thằng Tầu
khốn nạn. Những người phụ nữ ấy cũng là người Việt đấy chứ. Cũng có gia
đình, cha, mẹ, anh em, có thể cả chồng con nữa. Ra đi họ có kịp ngó nhà
mấy cột ngó cau mấy buồng không? Có sót người tựa cửa hôm mai không? Có
bao giờ nhìn những đám mây Ghana mà nhớ quê cũ không? Cảnh bước chân đi
của họ có giống như của Kiều trên xe với Mã Giám Sinh không?
Những giấc mơ của họ cũng đều đã tan nát từ cái chuyến đi theo mấy thằng Tầu khốn kiếp đó.
Chao ôi đi làm điếm ở đâu cũng đã là địa ngục. Làm điếm ở cái xứ Phi châu Ghana ấy thì còn gì tang thương hơn!
Thế
nhưng bọn Tầu khốn nạn vẫn được cho tự do ra vào đất nước Việt Nam, vẫn
làm đủ mọi chuyện khốn nạn trên quê hương của chúng ta, trên thân xác
của phụ nữ Việt. Chúng vẫn đang tiếp tục làm những chuyện đó. Đầu độc
người dân bằng những hàng hóa đầy chất độc, hãm hại nông dân bằng đủ mọi
trò. Rồi vẫn ra vào thong thả. Chúng
không còn chỉ mua phụ nữ Việt đem sang Tầu bán cho các ổ điếm nữa, mà
còn đưa cả những phụ nữ xấu số sang tận Phi châu để mang thân xác ra
nuôi chúng nó.
Đất nước Việt Nam sao lại khổ đến như thế!
Bùi Bảo Trúc.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen