NGUỒN: => NHÂN QUYỀN và TỰ DO
NỢ AI - AI TRẢ - BAO GIỜ MỚI XONG
Nguyệt
Quỳnh
Trong một bài viết rất cảm động về cuộc cách mạng lật đổ chế độ độc tài tại Ukraine, anh Nguyễn Việt Trung viết: “Đã
qua rồi cái thời kỳ người ta làm cách mạng vì miếng cơm, manh áo. Có lẽ
bây giờ là thời kỳ của những cuộc cách mạng vì phẩm giá con người”.
Hàng
triệu người dân Ukraine dũng cảm đã góp mặt trong cuộc cách mạng đó.
Góp mặt cùng với tấm khiên chắn đạn bằng gỗ mong manh, bằng số điện
thoại ghi trên cổ áo để khi ngã xuống, người chung quanh báo được cho
người thân của mình. Cái chết ở đây đã cúi đầu trước quyết tâm của họ.
Quyết tâm giành lại một
đời sống có ý nghĩa, một
cuộc sống tốt đẹp hơn cho những người còn lại – những người may mắn
không gục ngã vì súng đạn của công an – một cuộc sống mới không có tham
nhũng trắng trợn ở mọi tầng lớp quan chức, một xã hội mà phẩm giá con
người được tôn trọng, một chính quyền không coi dân như cỏ rác…
Giữa
quãng trường Maidan, trong bóng đêm, hàng triệu triệu đèn điện thoại
của người biểu tình đã được bật sáng cùng tiếng hát vang dội bài Quốc ca
Ukraine. Với nhân dân đó, giả sử Putin với xe tăng và quân đội Nga có
chiếm được Ukraine, tôi tin rằng Putin chỉ có thể tạm chiếm được lãnh
thổ chứ không thể chiến
thắng một dân tộc như
vậy.
Người Việt Nam chúng ta có cần một cuộc cách mạng vì phẩm giá không?
Nhìn
qua tình hình Việt Nam và Ukraine chúng ta thấy: Dân chúng Việt Nam
cũng đau khổ, rên siết dưới chế độ độc tài; Tổ quốc Việt Nam cũng đang
đối diện với nạn xâm lược từng phần của Trung Quốc. Nhưng điều khác biệt
cơ bản và thật đau lòng như lời thú nhận của một nhà nghiên cứu sử đã
rất lớn tuổi:
“Dân khí nước ta thời nay bệ rạc nhất trong
suốt chiều dài của lịch sử dân tộc. Có một dân tộc nào, mà ngày lễ tưởng
niệm những chiến sĩ đã chết vì nước
mình đã phải
huỷ bỏ vì ý muốn của một nước khác? Quan khí đã thế còn dân khí thì
sao? Đa số người dân nhìn thấy lãnh đạo ươn hèn, nhìn thấy cảnh mất nước
đang diễn ra ngay trước mắt nhưng vẫn chỉ… dửng dưng sống như thường
ngày”.
Nhận xét của bác
sử gia đó đã được chứng nghiệm quá nhiều lần trong lịch sử dân tộc ta và
nhiều dân tộc khác: Khi công dân đa số là người khiếp nhược, thì dân
tộc đó trước sau gì cũng bị lệ thuộc. Cha ông ta không viện lý do “Địch
mạnh ta yếu” để dâng nhượng chủ quyền cho ngoại bang. Chúng ta tuy nhỏ,
chúng ta tuy yếu, nhưng đã từng chiến thắng những triều đại lừng lẫy
nhất của
Trung Hoa. Rõ ràng mưu trí và đảm lược của dân tộc không chỉ dựa vào vũ
khí. Ngọn lửa sôi sục trong tim cha ông chúng ta là phải bảo vệ bằng
được danh dự của đất nước và phẩm giá của dân tộc, của các thế hệ đang
sống và các thế hệ con cháu mai sau.
Ngày
nay, dân tộc chúng ta đang nhìn phẩm giá của người Việt nói chung ở mức
nào? Chuyện xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật ở Dương Nội, không phải
trong bóng tối! Nó tàn nhẫn đến lạnh lùng. Trên cái khoảng đất trống đã
bị quy hoạch, người phụ nữ lập bàn thờ trên những miếng lá chuối với gạo
muối và những nén nhang, bà cố gắng một cách tội nghiệp để chứng tỏ
quyền sở hữu
mảnh đất của mình.
Thế rồi đột nhiên giữa một đám công an lởn vởn chung quanh, một gã côn
đồ cầm trên tay một khúc cây to, nhào đến quất mạnh vào đầu người phụ nữ
đến bật máu tươi. Hắn đánh người đàn bà đáng thương đó như đánh một con
vật ngay trước mặt những kẻ gọi là “đại diện cho luật pháp”.
Cảnh tượng trên đâu có bình thường, không bình thường một chút nào! Nhưng nó lại xảy ra rất thường ở hầu như mọi nơi, mọi chỗ trên đất nước Việt Nam.
Có ai còn nhớ cảnh hai mẹ con khoả thân giữ đất, bị công an Cần Thơ kéo
lê như kéo hai con vật giữa buổi trưa nắng gắt? Có ai còn nhớ cảnh công
an dúi
thuốc lá vào mặt mẹ
của blogger Hoàng Vi? Và có ai còn nhớ những giọt nước mắt của Hoàng Vy
khi cô bị làm nhục trong đồn công an? và biết bao những vụ tương tự.
“Phản kháng là nền tảng thực sự của tự do. Những kẻ dễ bảo hẳn phải là nô lệ”.
Tôi nghĩ đến Đặng Xuân Diệu
và các tù nhân lương tâm khi nhớ đến câu nói trên của triết gia người
Mỹ, ông Henry David Thoreau,
người đã cống hiến cả đời cho sự nghiệp giải phóng người nô lệ da đen.
Đặng Xuân Diệu từ lúc bị kết án 13 năm tù trong phiên toà sơ thẩm ngày
9/01/2013 chưa bao giờ coi mình là một tù nhân. Dù bị cán bộ trại giam o
ép, trấn áp anh vẫn khẳng định mình vô tội và từ chối mặc áo phạm nhân.
Đặng Xuân Diệu tự khẳng định mình: Không phạm tội thì không mặc áo tù.
Anh vẫn cứ là chàng trai mà cả làng yêu mến quý trọng; vẫn là người anh
của những học sinh nghèo; vẫn là người con của những người tàn tật già
nua mà anh từng giúp đỡ; và vẫn là người trai ái quốc của một dân tộc
đang chịu nhiều tai ương.
Người khác nữa là ông Vi Đức Hồi
vừa được thả ra tuần qua. Ngày 3/4/14 công an trại giam đến ép buộc ông
ký giấy xin khoan hồng và cam kết từ bỏ đấu tranh để được đặc xá; ông
Vi Đức Hồi đã khẳng định với họ rằng ông sẽ chấp nhận ngồi tù cho đến
khi mãn hạn, ông không chấp nhận việc đổi chác trên sự tự do của cá nhân
ông.
Kế đến là trường hợp ông Nguyễn Hữu Cầu,
mỗi năm đến thời điểm, cán bộ trại giam đều đưa cho phạm nhân giấy để
viết
kiểm điểm. Hình thức này được coi như là cơ hội cho các tù nhân, nếu
thành khẩn nhận tội họ có thể được giảm án. Tuy nhiên, mỗi lần nhận giấy
ông Nguyễn Hữu Cầu lại dùng để viết thư cho vợ con. Khi cán bộ trại
hạch hỏi, người tù Nguyễn Hữu Cầu đã trả lời lại bằng chất giọng bình dị
nam bộ: “ở đây hổng có cái truyền thống ziếc xin đặc xá”.
Trong
mấy tuần qua, chúng ta đã được nghe bài hát “Khoẻ re như con bò kéo xe”
của người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu. Ông cầm đàn nghêu ngao, hát bằng
hết cả tấm lòng. Những thông điệp của người bạn tù, lúc uất ức đã quát
vào mặt quản giáo; những câu đơn
giản thôi, mà chợt
nghe sao xúc động lạ lùng: “Nước tan, tan đảo, tan nhà, bây đà phá hết, chết thà sướng hơn”. Khí tiết của người bạn tù, đặc biệt những người đã qua đời, đã nâng đỡ tâm hồn Nguyễn Hữu Cầu.
Cách
sống của những người tù hôm nay: thầy Đinh Đăng Định, anh Đặng Xuân
Diệu, ông Vi Đức Hồi, ông Nguyễn Hữu Cầu… mỗi ngày đã thêm sức, đã
truyền cho chúng ta niềm tin và hy vọng. Đó là những nhân cách đã đưa
đất nước vượt bao nguy nan sóng gió suốt năm ngàn năm lịch
sử. Chính vì vậy mà cuộc cách
mạng vì phẩm giá ngày nay rất cấp thiết. Nó là nền tảng cho mọi nỗ lực
khác, từ bảo vệ đất nước, đến chận đứng các băng hoại xã hội, và giật
đứt các xích xiềng độc tài.
Đó là món nợ mà thế hệ chúng ta phải trả cho cha ông và cho các thế hệ tương lai.
Nguyệt Quỳnh
Trích dẫn từ đây:
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen