Thưa Chị Nghệ Sĩ Cộng Sản Nguyễn Thị Kim
Chi,
Chị có tin rằng trên đời này con người ta
có cái duyên với nhau không, dù thuận duyên hay nghịch duyên. Nếu theo
thuyết tam vô là vô tôn giáo, vô gia đình, vô tổ quốc thì chưa chắc chị
đã tin. Nhưng không sao, tôi tin. Tôi tin vì tôi không theo thuyết tam vô.
Tôi tin vì tôi rắt ít khi làm thơ tặng riêng cá nhân, thế mà tôi lại
làm thơ tặng chị mặc dầu tôi không hề biết chị là ai. Tôi làm thơ
tặng chị chỉ vì tình cờ nghe tin chị là một văn công VC nhưng đã coi
thường tờ giấy khen của thủ tưởng VC Nguyễn Tấn Dũng mà từ chối lời
đề đạt chỉ vì chị nhìn thấy đồng bào quanh chị đang bị hà hiếp,
bất công và đau khổ. Chỉ có thế và chỉ vì thế mà tôi xúc động, tôi
làm thơ tặng chị. Nói đúng hơn là tôi làm bài thơ đó vì sự việc nghe
được làm tôi xúc động và đối tượng, theo cái duyên, tình cờ là chị,
một nghệ sĩ cộng sản tên Nguyễn Thị Kim Chi.
Trước khi viết xa hơn, tôi cần khẳng định
vị trí giữa chúng ta cho rõ. Chị là "một người cộng sản chân
chính" như chị tự nhận nên tôi gọi chị là người nghệ
sĩ cộng sản, như thế hẳn là không phật ý chị. Cũng như tôi, một
người quốc gia chân chính thì chị hay bất cứ ai gọi tôi là người
quốc gia Ngô Minh Hằng thì tôi vui và cảm ơn họ lắm vì tôi đã được
gọi đích danh. Vậy từ bây giờ tôi gọi chị như vậy cho đến lúc chị
bảo tôi gọi khác đi, chị nhé.
Thưa chị nghệ sĩ cộng sản Nguyễn Thị Kim
Chi,
Nhiều người nói với tôi rằng cộng sản là
quỉ quyệt, là gian dối, là tàn bạo, là vô nhân tính, là...đủ thứ.
Tôi tin điều đó. Tôi tin không phải vì nghe người ta nói mà vì tôi thấy
và hơn thế, tôi là một trong những nạn nhân. Quê tôi ở Hưng Yên, một nơi
trù phú về lúa gạo và còn nổi tiếng về nhãn. Những vườn nhãn với
những qủa no tròn ngọt lịm và từng được chọn dâng vua. Từ những năm
tôi còn bé, bố mẹ tôi đã phải bỏ nhà cửa ruộng vườn để đem chúng
tôi trốn ra Hà Nội. Khi biết bố tôi bỏ trốn, bà nội tôi dù đã gìa
cũng bị Việt Cộng (VC) - lúc đó là Việt Minh - lôi ra đấu tố thay bố
tôi và sau đó ít tuần, bà tôi chết. Bố mẹ tôi được tin nhưng không dám
về để tang. Như thế, chị thấy là VC đã làm bố mẹ tôi đau đớn đến
thế nào.
Chúng tôi di cư vào Nam năm 1954 và tôi
trưởng thành ở đó. Từ 1954 đến 1975, trong 21 năm, được 9 năm đầu thanh
bình hạnh phúc. Nhưng 12 năm sau thì không. Miền Nam của chúng tôi bị
VC các chị từ miền Bắc lén lút xâm nhập, nhập bọn với VC nằm
vùng, phá hoại. Lúc đầu thì còn lẻ tẻ như đặt mìn, bắt cóc, đắp
mô, sau tăng dần thành những vụ pháo kích, tấn công. Miền Nam tôi có
tự do nên qua báo chí và đài phát thanh chúng tôi biết được mọi sự
việc tang thương đau khổ do VC gây ra cho dân chúng từ Bến Hải tới Cà
Mau. Tôi không nhớ hết tất cả những cuộc tấn công vì nhiều lắm nhưng
các trận lớn mà mọi người đều không thể quên mà chị cũng cỏ thể
tìm hiểu chi tiết trên Net như trận tổng tấn công Tết Mậu Thân 1968 mà
riêng tại Huế đã có đến bảy ngàn người dân bị VC chôn sống, chưa kể
lính của miền Nam bao người phải hy sinh. Nhiều nhân chứng và cả
những tên đao phủ như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng phủ Ngọc Phan,
Nguyễn Đắc Xuân hiện nay còn sống.
Trận Quảng Trị năm 1972, VC từ trên núi đã
pháo thẳng xuống Đại Lộ Kinh Hoàng để giết những người dân đang chạy
tìm bình yên. Thủy Quân Lục Chiến của chúng tôi đã hy sinh đến gần
trọn tiểu đoàn mới chiếm lại được Cổ Thành để dựng cờ chiến thắng.
Trận Bình Long An Lộc năm 1972, VC đưa vào
Bình Long thêm 3 công trường gồm CT 5, CT 7, CT 9, để tăng cường cho
công trường Bình Long. Hai trung đoàn thiết giáp 202, 203. Pháo đội 105, 155,
130, 107, 122 và các pháo đội phòng không đủ loại để tấn công Bình Long.
Chị xem, thị xã An Lộc với điện tích bốn cây số vuông mà phải chịu
tới 200000 trái pháo đủ loại thì còn được bao người thoát chết?
Phía chúng tôi, với sự tham chiến của các sư đoàn 5, 21, 25, 18 và lữ
đoàn Biệt Cách Dù 81 cùng sự yểm trợ của các đơn vị địa phương và
quan trọng nhất là vì chính nghĩa, quân đội miền Nam của chúng tôi đã
chiến thắng.
Trận Long Khánh, Xuân Lộc năm 1975. Ở mặt trận
này, CSBV tung vào chiến trường quân đoàn 4 gồm ba Sư đoàn 6, 7 và 341 cùng
các lực lượng pháo binh, chiến xa, phòng không hùng hậu và các đơn vị của Quân
khu 7. Ðây là một trận chiến bi hùng của lịch sử VN trong thế kỷ 20 và
cũng là cuộc chiến thắng oanh liệt cuối cùng của Quân Lực Việt Nam Cộng
Hoà miền Nam chúng tôi. Sư Ðoàn
18 và các quân binh chủng yểm trợ hoặc tham chiến và các lực lượng Địa phương
quân, Nghĩa quân, đã hoàn thành anh dũng Trách Nhiệm bảo quốc an
dân của Người Lính Trong Danh Dự mà Tổ Quốc VN trao cho họ. Chiến
thắng này đã được ghi nhận trước khi vì
nhiều lý do chính trị, trong đó có cả việc CSBV vi phạm hiệp định
Paris, quân đội VNCH miền Nam chúng tôi phải buông súng.
Trong việc buông súng này kèm theo sự sụp
đổ của chính quyền VNCH. Bao nhiêu cảnh đau buồn chia biệt tóc
tang lại sảy ra trong hoà bình do đảng CSVN gây ra. Số người chết trên
biển Đông vì đi tìm tự do tuy không có con số chính xác nhưng rất
nhiều. Nhiều đến trên dưới triệu người. Cả vài trăm ngàn binh lính
và công chức của chế độ cũ bị đảng CSVN lừa, đưa đi tù nơi rừng
thiêng núi độc bằng mỹ danh "học tập cải tạo". Bao nhiêu vợ trẻ mất
chồng, con dại lìa cha, bao nhiêu gia đình ly tán, trong đó có gia đình
bé nhỏ của tôi. Tôi biết, trong thời gian xâm lăng miền Nam, miền Bắc
của chị cũng có nhiều cảnh chia ly chết chóc. Đành rằng cái chết
nào cũng đau thương nhưng những cái chết đó, VNCH chúng tôi không gây ra
và không có trách nhiệm. Còn những cái chết tại miền Nam, từ vĩ
tuyến 17 đến Cà Mau trong các cuộc giao tranh và ám sát thì hoàn toàn
do đảng CS miền Bắc phát động và người chịu trách nhiệm chính là
đảng CSVN.
Quân đội miền Nam chúng tôi buông súng nhưng
không thua trận. Tại sao tôi nói thế ? Nếu miền Nam chúng tôi thua thì
sao hôm nay chị phải sang Mỹ để dự hội nghị về tự do báo chí trong
khi cùng thời gian, một số người ở trong nước lại cho là chị đi "bêu
xấu tổ quốc?". Nếu miền Nam chúng tôi thua thì sao đảng CS của
chị phải cho VC Nguyễn Đình Bin đem nghị quyết 36 chiêu dụ chúng tôi,
nhập nhằng khoác cho chúng tôi cái áo "Việt Kiều", gọi dân Tị Nạn VC
chúng tôi là "khúc ruột ngàn dặm không thể thiếu" mặc dầu trước đó
đảng CSVN không tiếc lời chửi chúng tôi là đĩ điếm, là tàn dư Mỹ -
Ngụy là vân vân và vân vân... Và nếu chúng tôi thua thì đã chẳng có
bài thơ tôi làm tặng chị vì phục chị đã can đảm từ chối lời
đề nghị ban khen của "đỉnh cao quyền bính". Nếu chúng tôi thua thì chị
đã không thấy cảnh bất công tràn lan,
dân tình nghèo khổ và bọn cầm đầu tàn ác bất lương. Cuối cùng nếu
chúng tôi thua thì nhất định hôm nay không bao giờ có lá thư "Thư gửi
bạn bè" của chị viết từ nước Mỹ gởi về VN như thế này đâu. Đúng
không, thưa chị ?
Có một số người Tị Nạn VC bất bình với
tôi vì bài thơ tôi khen chị. Có người còn lăng mạ tôi vì tôi gọi chị
là đóa sen trong bài thơ ấy. Họ bảo chị là người CS chân chính thì
những gì chị nói làm sao tin được mà khen. Riêng tôi, tôi nghĩ khác.
Trong đá, đôi khi người ta vẫn tìm ra ngọc.
Thôi, hôm nay chị đã đến đây, chị đang ở
trong nước Mỹ - một nước mà ngày xưa chị và đồng chí CS của chị
từ miền Bắc đã len lỏi, lén lút theo dãy Trường Sơn vào miền Nam của
chủng tôi để tìm đánh họ, đuổi họ về cho bằng được rồi chỉ để vài
chục năm sau đảng CSVN của chị lại cúi đầu mời rước họ và xòe tay
xin họ mở lòng nhân đạo - để làm sứ mạng cho tự do báo chí.
Tôi chúc chị làm cho đẹp, cho hay, cho tròn, cho giỏi như ngày xưa chị
đã làm công tác văn công của chị. Có điều, những việc ngày xưa chị
làm, hậu qủa thế nào chị và toàn dân VN ngày hôm nay đã rõ vì họ
đang khổ đau hứng chịu. Còn việc hôm nay chị làm, nếu thành công thì
kết qủa sẽ hoàn toàn trái ngược vì nó đem lại hy vọng và ánh sáng
cho tương lai của dân tộc và quê hương VN.
Tôi chờ và có một số người cũng đang
chờ. Hãy làm cho đẹp và đừng như như lần trước chị nha. Hãy là đóa
hoa sen trong bài thơ tôi tặng chị.
Ngô Minh Hằng
Link về cảc trận
đánh:
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen