Tố cáo hành vi côn đồ - vu khống, bắt người trái pháp luật của Công an Việt Nam tại Tp Đà Nẵng
Anh Nguyễn Đức
Quốc |
- Toàn thể đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước
- Các chính phủ dân chủ tự do khắp hoàn vũ
- Các tổ chức nhân quyền quốc tế
Xin tố cáo trước công luận toàn
cầu và đồng bào Việt Nam trong lẫn ngoài nước về hành vì côn đồ. vu khống, bắt
người trái pháp luật của Công an Cộng sản Việt Nam tại Thành phố Đà Nẵng ngày 07
và 08-12-2013
Nội dung sự
việc:
Vào tối ngày 07-12-2013, lúc
22h45 phút, tôi cùng vợ chồng anh Lê Anh Hùng - Lê Thị Phương Anh, trú tại Tp
Đông Hà, tỉnh Quảng Trị, đến thuê phòng số 203 và 202 Nhà nghỉ Hồng Ngọc, đường
Nguyễn Huy Tự, quận Liên Chiểu, thành phố Đà Nẵng. Xin lưu ý: anh Hùng là người
đã rất nhiều lần lên tiếng tố cáo những vi phạm tày trời của lãnh đạo cao cấp
Cộng sản Việt Nam.
Sau khi nhận phòng tại Nhà nghỉ
nói trên được 15 phút, có hơn 20 kẻ lạ mặt bất ngờ đạp tung cửa phòng của tôi
(đang khi tôi cầu nguyện), và phòng của hai bạn tôi (đang khi họ chuẩn bị ngủ).
Tất cả bọn đều mặc thường phục.
Sau khi bắt chúng tôi ngồi yên,
họ liền tự xưng là công an Thành phố Đà Nẵng, nhưng thái độ rất côn đồ, đầy vẻ
uy hiếp và bắt đầu lục soát kiểm tra cách thô bạo.
Tôi nói với họ: “Các anh là công
an, đại diện pháp luật, tại sao vào phòng tôi không gõ cửa? Các anh đã không
mang sắc phục, lại còn đạp tung cửa xông vào, rõ ràng có hành vi xâm phạm chỗ ở
của người khác và có biểu hiện uy hiếp cướp giựt… Các anh kiểm tra phòng của
chúng tôi tại sao không có mặt của chủ nhà nghỉ cũng như sự đồng ý của chúng tôi
trước, giữa lúc chúng tôi đang nghỉ ngơi?”
Nghe thế, bọn họ liền gọi chủ nhà
nghỉ và một người mang sắc phục công an lên. Tôi nói tiếp: “Nếu thực sự các anh
là công an thì chúng tôi đây cũng là công dân, các anh cần phải tôn trọng chứ?”
Nhưng họ đã bắt chúng tôi phải im lặng. Có một tên cắt tóc kiểu đầu đinh (sau
này tôi biết tên là Dũng) và nhiều tên khác xông vào định đánh tôi và cô Phương
Anh.
Sau đó họ thu giữ hành lý, bắt
chúng tôi xuống phòng lễ tân và lục soát khắp cả thân thể ba người chúng tôi với
lý do vu khống: mang theo hàng lậu!?! Lát sau, họ yêu cầu chúng tôi phải lên xe
về đồn công an quận Liên Chiểu “để làm việc”. Hùng, Anh và tôi không đồng ý:
“Chúng tôi yêu cầu các anh muốn “làm việc” với chúng tôi thì phải “làm việc” tại
nhà nghỉ, vì chúng tôi là công dân tự do, hợp pháp, thuê nhà nghỉ có giấy tờ
đăng ký hẳn hoi. Các anh phải làm đúng những gì pháp luật qui định. Hơn nữa, tự
xưng là công an, các anh phải chứng minh điều này bằng cách cho chúng tôi xem
giấy tờ trước khi làm việc”. Chẳng những không đồng ý, họ còn nạt nộ cả ba chúng
tôi và đối với cô Phương Anh thì có hành vi rất lỗ mãng. Sau một hồi tranh cãi,
tôi nói: “Chúng tôi sẽ hợp tác với các anh với điều kiện các anh phải lập biên
bản có chủ nhà nghỉ chứng kiến, vì chủ nhà nghỉ có trách nhiệm với khách thuê
phòng”.
Nghe thế, bọn họ rút ra một tờ
giấy, nói là để ghi những gì tạm giữ của chúng tôi. Sau khi kiểm tra tất cả các
tài sản của tôi, họ thu giữ : 01 máy ảnh hiệu Nikon D90 kèm ống kính, 01 máy thu
âm, 01 Điện thoại cầm tay, 01 tài liệu “14 điều cam kết mà Việt Nam đã ký tại
Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc”, 01 tài liệu “Công ước chống tra tấn của Đại
Hội Đồng Liên Hợp Quốc”, 01 tài liệu “Nhật ký làm việc với phòng PA 61 công an
thành phố Đà Nẵng (Nguyễn Văn Thạnh)”, 01 xe gắn máy và giấy tờ tùy thân (CMND).
Họ cũng thu giữ của anh Hùng và chị Anh 01 máy laptop hiệu Dell, 02 điện thoại
cầm tay, 31 cuốn “Cẩm nang Thực thi Quyền Con người”, 01 xe gắn máy và giấy CMND
của anh Hùng. Trong khi họ làm biên bản thu giữ tài sản, tôi lấy máy ảnh để ghi
hình việc làm của họ, thì tên Dũng và hai tên khác xông vào giật máy ảnh, bắt để
tại bàn. Cả máy thu âm tôi đang mở chế độ thu cũng bị họ tắt đi rồi xóa dữ liệu
trong đó. Các điện thoại cũng không cho chúng tôi rờ đến, sợ chúng tôi liên lạc
với người nhà.
Viết xong, họ đọc cho chúng tôi
nghe. Sau đó anh Hùng yêu cầu cho xem nội dung biên bản. Họ không đồng ý. Ngược
lại tên Dũng còn lớn tiếng nói: “Các anh đã nghe rõ chưa?” Tôi trả lời: “Chúng
tôi đã nghe các anh đọc, nhưng chúng tôi chưa được đọc nội dung những gì các anh
viết về tài sản bị tước đoạt của chúng tôi thì làm sao chúng tôi ký được chứ? Đề
nghị các anh cho xem và lập thành hai bản, mỗi bên cất giữ một bản”. Nhưng tên
Dũng vẫn cứ lớn tiếng nhắc lại nhiều lần câu hỏi hồi nãy: “Các anh đã nghe rõ
chưa?”, và tôi vẫn trả lời y như cũ. Tên Dũng lại trơ tráo: “Các anh không có
quyền đọc nội dung biên bản, cứ ký vào là xong!”. Tôi nói: “Các anh giữ tài sản
của chúng tôi rồi viết biên bản mà không cho chúng tôi xem nội dung, như vậy các
anh đã vi phạm pháp luật. Còn chúng tôi chỉ đòi hỏi quyền lợi của chúng tôi theo
như pháp luật qui định. Yêu cầu các anh niêm phong tất cả tài sản của chúng tôi
mà các anh đang tạm giữ”. Nhưng bọn họ vẫn một mực từ chối cách vô
lý.
Tôi đành phải nói tiếp: “Các anh
tự xưng mình là Công an, yêu cầu các anh tôn trọng pháp luật. Là người thi hành
pháp luật, các anh phải tôn trọng pháp luật cách gương mẫu. Nếu cứ ép chúng tôi
như thế này thì bắt buộc chúng tôi phải nghĩ các anh là côn đồ đội lốt công an”.
Tên Dũng lại lớn tiếng với tôi: “Anh có lỗ tai không? Tôi hỏi các anh đã nghe rõ
chưa?” Tôi không trả lời mà chỉ hỏi lại: “Anh có phải là con người không? Tại
sao tôi nói mà anh không hiểu? Chỉ có loài khỉ mới không hiểu tiếng nói của con
người!”… Sau đó tên Dũng ra lệnh cho chủ nhà nghỉ phải ký làm chứng vào biên
bản. Tôi lại nói với hắn: “Anh không được ép họ ký khi họ chưa được xem nội dung
bản văn”. Hắn nghênh ngang trả lời: “Chúng tôi có quyền, cấm các anh không được
chỉ bảo cho chủ nhà nghỉ”.
Rốt cục tên Dũng ra lệnh cho hơn
20 kẻ trong bọn bắt ba người chúng tôi lên xe công an đang đậu trước cửa nhà
nghỉ. Tôi yêu cầu họ để chúng tôi tự đi bằng xe của mình, không thì họ phải chở
chúng tôi bằng xe máy của chúng tôi. Bốn tên liền chụp lấy tay tôi và tước chìa
khóa. Họ tống tôi và vợ chồng anh Hùng lên chiếc xe bảy chỗ của họ, trên đó đã
có năm công an ngồi sẵn, rồi rồ máy chở chúng tôi đi. Khi xe đang chạy, anh Hùng
nói với những người trên xe: “Các anh nên nhìn hoàn cảnh của đất nước trong thời
kỳ khó khăn này mà cứu nguy cho Dân tộc! Các anh thấy hiện nay tham nhũng tràn
lan, lãnh thổ đất nước đang mất dần do bị ngoại bang xâm chiếm! Các anh nên nghĩ
lại mà hành động để cho Đất nước thoát khỏi nghèo nàn! Mỗi người chúng ta đều có
trách nhiệm gìn giữ lãnh thổ cho Tổ quốc”. Không thấy ai trả lời
gì…
Họ đưa chúng tôi đến đồng công an
phường Hòa Minh, nhốt mỗi người một phòng. Tôi yêu cầu họ mở cửa vì tôi không
phải là tội phạm, nhưng họ khóa hẳn lại. Hơn một giờ sau, có hai người mặc
thường phục vào làm việc với tôi, đề nghị tôi khai rõ lý lịch. Tôi nói với hai
kẻ lạ mặt này: “Xin lỗi, tôi không biết các anh là ai. Các anh vui lòng tự giới
thiệu!”. Họ nói: “Chúng tôi là công an…”. Tôi lại hỏi: “Nếu các anh là công an
sao không mặc sắc phục để làm việc?”. Một trong hai người lớn tiếng nói với tôi:
“Anh có biết bây giờ là mấy giờ không mà bắt chúng tôi mặc sắc phục?” Tôi trả
lời: “Tôi không bắt mà tôi đề nghị là công an khi làm việc với công dân phải
mang sắc phục, có biển tên, số hiệu và cấp bậc đầy đủ”. Rồi hỏi họ: “Xin anh cho
biết bây giờ là mấy giờ, vì điện thoại của tôi đã bị những người lạ mặt trong
nhóm các anh thu giữ”. Họ trả lời là 1g35 phút. Tôi nói: “Các anh biết khuya như
vậy rồi mà còn bắt tôi vô cớ và hành tôi phải khai với các anh, trong khi tôi
không làm gì sai trái. Các anh có biết là tôi cũng quá mệt không?”.
Họ gọi một công an mang sắc phục
vào, có tên trên biển là Mai Trọng Đức. Tôi nói: “Anh Đức à, tôi sẽ làm việc với
anh còn hai người này tôi không biết họ là ai, xin anh mời họ ra khỏi chỗ này”.
Viên công an giới thiệu: “Đây một là Hoàng Đình Tâm và một là Đoàn Văn Trường,
cả hai đều là công an, anh cứ khai với họ”. Tôi không đồng ý và nói: “Theo
nguyên tắc, tôi không bao giờ làm việc với những người lạ mặt tôi chưa hề gặp.
Đề nghị anh thông báo với họ ra ngoài, để tôi hợp tác làm việc với anh”. Hai
người đó đi ra ngoài rồi quay vào trở lại đưa cho viên công an tên Đức một tờ
giấy có đề “Sơ yếu lý lịch” để tôi điền vào mọi chi tiết. Tôi trả lời: “Tôi
không bao giờ khai lý lịch với các anh! Nếu các anh muốn làm việc thì tôi sẽ
khai với các anh chỉ những gì liên quan chỗ ở và công việc của tôi, còn lý lịch
đầy đủ của tôi, tôi không khai, vì tôi không phải tội phạm hay đi xin với các
anh việc làm. Các anh là những điều tra viên ngành công an, hãy cứ sưu tra lý
lich của tôi tại địa phương tôi cư trú”.
Tên Dũng ở ngoài đi vào lớn tiếng
hăm dọa: “Bây giờ anh có khai không? Chúng tôi yêu cầu anh khai rõ lý lịch với
chúng tôi, phần anh không được yêu cầu chúng tôi bất cứ một điều gì”. Bức xúc
trước những lời nói và thái độ lỗ mãng của tên Dũng vốn đã nhiều lần ăn nói bất
lịch sự, vô văn hóa và coi thường pháp luật, tôi đốp lại: “Nếu các anh làm việc
thì đề nghị chúng ta cùng nhau làm việc trên tinh thần thượng tôn pháp luật, các
anh ép tôi thì tôi sẽ không trả lời và giữ quyền im lặng. Còn nếu các anh cưỡng
bức tôi, tôi sẽ tố cáo các anh… Các anh nên biết tôi là người Công giáo, rất
ghét sự dối trá, vu khống, hồ đồ… Tôi cũng nói cho các anh biết: tôi không sợ tù
cũng chẳng sợ chết. Đừng hòng bắt nạt, ép buộc tôi. Tôi chỉ tôn trọng một điều
là sự thật”. Nghe thế, tên Dũng lủi ra, còn viên công an tên Đức đưa cho tôi một
tờ giấy và yêu cầu tôi viết nội dung theo ý của bọn họ. Tôi phản ứng ngay, trả
giấy viết lại mà nói: “Nếu theo ý các anh thì các anh cứ tự viết, tự khai và tự
làm việc. Tôi thấy các anh là những kẻ đang sống ngoài vòng pháp luật rồi
đó”…
Sau đó họ lại đưa giấy cho tôi
lần nữa và buộc tôi ghi rõ quan hệ như thế nào với vợ chồng anh Hùng. Không đồng
ý đề nghị của họ, tôi nói: “Thông báo cho các anh biết: tôi chỉ viết những gì
diễn ra khi tôi ở tại nhà nghỉ, những hành động sai trái của các anh từ đó cho
đến bây giờ thôi, còn chuyện quan hệ của chúng tôi là chuyện riêng tư, các anh
không được xen vào, vì chúng tôi là những công dân tự do, có quyền riêng tư bí
mật của chúng tôi. Các anh không nên quan tâm đến mối quan hệ giữa chúng tôi.
Còn nếu thấy chúng tôi có tội thì các anh cứ bắt, cứ bỏ tù như đã từng tùy tiện
bắt giam và bỏ tù nhiều người”…
Cuối cùng họ cũng phải đồng ý, và
tôi đã viết tất cả những gì họ đã làm: bắt bớ và giam giữ ba người chúng tôi từ
lúc 23g ngày 07-12-2013 một cách vô cớ và vô luật. Viết xong, tôi giao cho họ,
cái tay tên Hoàng Đình Tâm viết lại nội dung của tôi vào Biên bản lấy lời khai.
Đến 4g30 ngày 08-12-2013, “buổi làm việc” mới kết thúc. Tôi hỏi họ: “Các anh
thấy tôi có tội gì, hãy trả lời cho tôi nghe”. Một người khoảng chừng 55-57
tuổi, mặc thường phục (tự giới thiệu tên Anh và được những công an phường Hòa
Minh gọi là Sếp) trả lời với tôi: “Anh không có tội gì hết!” Tôi nói với ông ta:
“Như vậy người của anh đã vu khống và bắt giữ tôi hoàn toàn trái pháp luật. Tôi
sẽ tố cáo các anh”. Ông ta trả lời: “Anh không hiểu đâu!” và đi ra
ngoài.
Đến 5g sáng 08-12-2013, họ làm
việc với chị Phương Anh mới xong, còn với anh Lê Anh Hùng thì đến 5g30. Phía
Công an tạm giữ của anh Hùng 01 máy Laptop và hai điện thoại của hai vợ chồng
cũng như các tài liệu “Nhân quyền” và “Công ước Chống tra tấn” của chúng
tôi
Tôi viết đơn tố cáo này gửi cho
công luận hoàn vũ và toàn thể Đồng bào Việt Nam trong lẫn ngoài nước được biết
hành vi vu khống, bắt bớ và giam giữ người trái pháp luật của cảnh sát hình sự
công an thành phố Đà Nẵng. Xin thân hữu quốc tế và toàn thể đồng bào cùng chúng
tôi cực lực lên án những hành vi sai trái của lực lượng Công an cộng sản Việt
Nam tại Thành phố Đà Nẵng. Yêu cầu họ nhanh chóng trả lại tài sản cá nhân cho
anh Hùng và những tài liệu hợp pháp cho chúng tôi. Họ phải công khai xin lỗi
chúng tôi về những hành vi sai trái của họ.
Một điều khôi hài lố bịch là công
an lại ngang nhiên làm những trò côn đồ vô luật này trong chính Ngày Nhân quyền
Quốc tế, và ngay sau khi nhà nước Việt Nam ngồi vào ghế Hội đồng Nhân quyền, ký
Công ước chống tra tấn của LHQ và đặt ra “Ngày Pháp luật Việt Nam”.
Thừa Thiên Huế, ngày
09-12-2013
Người tố
cáo
Nguyễn Đức
Quốc
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen