Date: Tue, 7 Jan 2014 15:22:33 -0800
Subject: Bài : Bác sỹ Nguyễn Đức Hinh dùng mọi thủ đoạn để hãm hại tôi
Kính thưa các Quý
vị !
Tôi là một nạn nhân
của chế độ bạo quyền Việt nam cộng sản. Tôi bị một kẻ có chức, có quyền hãm hại.
Tôi đã kiện hơn 5 năm trời nhưng các cơ quan công quyền tại Việt nam cố ý lờ đi
không giải quyết vụ việc này của tôi. Không những thế, họ đang tìm mọi cách thủ
tiêu tôi để che đậy tội ác này. Tôi xin nhờ các Quý vị đưa vụ việc của tôi ra
Hội đồng nhân quyền Liên hiệp quốc để tố cáo tội ác mà nhà cầm quyền Việt nam đã
gây ra cho tôi. Xin nhờ các Quý vị giúp đỡ tôi vì tôi không thạo tiếng Anh nên
tôi không tự gửi Email này được.
Tôi xin cảm ơn các
Quý vị rất nhiều.
Tố Uyên
Nguyễn
BÁC SỸ NGUYỄN
ĐỨC HINH DÙNG MỌI THỦ ĐOẠN ĐỂ HÃM HẠI TÔI
( Bài đăng lần thứ 4 )
( Bài đăng lần thứ 4 )
Kính nhờ Quý cơ quan truyền thông giúp lên tiếng !
Kính thưa các Quý vị đọc giả !
Tôi tên là : Nguyễn Thị Hoài Bắc.
Email : Touyen2929@yahoo.com
Điện thoại : 0975.887.168
Tôi là một bệnh nhân bị bác sỹ Nguyễn Đức Hinh cố ý hãm hại – ông Hinh đã cố ý hủy hoại thân thể tôi và cướp đi thiên chức làm mẹ sinh con của tôi. Ông Hinh nguyên là Phó giám đốc Bệnh viện phụ sản Trung ương, hiện nay ông Hinh đang là Trưởng bộ môn y đức, Hiệu trưởng kiêm Bí thư đảng ủy trường Đại học y Hà nội. Tôi đã viết bài : Bác sỹ Nguyễn Đức Hinh vi phạm điều 104 và 109 Bộ luật hình sự; Thư cảm ơn của Touyen Nguyen; Công lý đang ở đâu đăng trên trang mạng của Câu lạc bộ nhà báo tự do và trang cá nhân (nhật ký) của tôi là Touyen Nguyen trên Facebook Vietnam. Một số bài viết, bài phỏng vấn khác của tôi đã được đăng trên các Diễn đàn Hải ngoại và Quốc nội. Nếu các Quý vị quan tâm vào Google có thể tìm được các bài sau :
- Bác sỹ Nguyễn Đức Hinh vi phạm điều 104 và 109 Bộ luật hình sự.
- Công lý đang ở đâu ?
- Đơn khiếu nại của cô Nguyễn Thị Hoài Bắc.
- Lời kêu cứu – Bác sỹ Nguyễn Đức Hinh cố ý hãm hại bệnh nhân.
- Phỏng vấn nạn nhân y tế Vietnam – chị Nguyễn Thị Hoài Bắc ( Tố Uyên ).
Bài viết : Bác sỹ Nguyễn Đức Hinh vi phạm điều 104 và 109 Bộ luật hình sự của tôi đăng trên Diễn đàn Tin tức hàng ngày và một số bài viết đăng trên các Diễn đàn khác nhận được nhiều ý kiến phản hồi rất công bằng và vô tư của các đọc giả. Tuy nhiên cũng có một số ý kiến phản hồi rất tiêu cực, bênh vực và bao che cho ông Hinh. Nói tóm lại là có một số ý kiến phản hồi cho rằng việc tôi kiện ông Hinh là không đúng. Vì vậy, tôi quyết định công khai toàn bộ hồ sơ y tế của tôi trong trang cá nhân của tôi là : Touyen Nguyen trên Facebook Vietnam. Mời các Quý vị đọc giả xem hồ sơ y tế của tôi để kiểm chứng – Muốn xem hồ sơ nào thì kích chuột vào hồ sơ đó sẽ phóng to được hồ sơ ra.
Thưa các Quý vị đọc giả, tôi đi kiện ông Hinh, ông ta cho nhiều người đến đe dọa tôi. Không chỉ có thế, nhiều lần tôi suýt bị đâm xe. Ngày 09/ 10/ 2008, hôm đó là ngày lãnh đạo công an quận Hai Bà Trưng tiếp dân, tôi mang đơn đến gặp lãnh đạo công an quận nhờ can thiệp, giúp đỡ. Đến lượt tôi vào gặp lãnh đạo công an quận, họ không đưa tôi vào phòng tiếp dân mà họ đưa tôi vào phòng làm việc của ông phó chỉ huy công an quận. Tôi có biết tên ông này nhưng tôi không muốn nêu cụ thể tên. Tôi trình bày toàn bộ sự việc ông Hinh hại tôi và nhờ công an can thiệp, giúp đỡ nhưng chị công an ngồi tiếp tôi cùng với ông Phó chỉ huy công an quận trả lời tôi rằng : “ Khi nào ông Hinh trực tiếp đến đe dọa tính mạng chị thì chúng tôi mới can thiệp “.Tôi cho rằng công an trả lời như vậy là vô trách nhiệm vì không có kẻ giết người nào lại tự đến gặp nạn nhân mà nó định hại để thông báo trước cả. Trong lúc tôi đang trình bày sự việc, tôi thấy có người gọi ông Phó chỉ huy công an quận và ông ấy ra ngoài cửa nói chuyện với người nào đó một lát rồi quay vào phòng làm việc. Ông Phó chỉ huy công an quận hỏi tôi : “ Bây giờ chị muốn gì ? “ Tôi trả lời : “ Tôi muốn ông Hinh phải trả giá cho việc làm mà ông ta gây ra cho tôi “. Ông Phó chỉ huy công an quận gật gù không nói gì. Sau đó ông ta lấy ấm trà và 3 chiếc chén mang ra phía sau lưng tôi, rồi ông ấy mang ra 3 chén nước đã rót sẵn, 1 chén đưa cho tôi, 1 chén đưa cho chị công an đang ngồi trước mặt tôi và 1 chén cho ông ta. Vì tôi không uống được nước trà pha đậm đặc nên tôi không uống. Khi về đến nhà tôi mới giật mình nghi ngờ trong chén nước có cái gì đó, rất may cho tôi là tôi đã không uống nước. Bộ ấm chén pha trà để trên chiếc bàn rất lớn mà ông ta, chị công an và tôi đang ngồi, tại sao ông ta lại mang ra phía sau lưng tôi để rót nước ? Bình thường nếu ấm pha trà hết nước sôi thì mọi người chỉ mang ấm trà đi lấy nước sôi, sau khi lấy nước sôi xong lúc rót nước trà vào chén thì mọi người thường rót nước trà ngay tại bàn để chén trà đó. Càng suy nghĩ, tôi càng thấy việc làm này của ông Phó chỉ huy công an quận là không bình thường. Rất may cho tôi là tôi đã không uống chén nước đó. Sau đó, Công an quận Hai Bà Trưng gửi công văn thông báo cho tôi biết rằng vụ việc của tôi không thuộc thẩm quyền giải quyết của cơ quan công an mà thuộc thẩm quyền giải quyết của Thanh tra Bộ y tế.
Chiều ngày 31/ 3/ 2009 tôi đến nộp đơn cho Công an thành phố Hà nội tại số 7 Thuyền Quang. Tôi cũng chỉ nhận được Giấy báo tin của họ với nội dung giống y như giấy thông báo của Công an quận Hai Bà Trưng. Nếu sự đe dọa tính mạng đối với tôi do Bộ y tế giải quyết thì Bộ y tế họ vừa là bị cáo vừa là quan tòa hay họ vừa là người đá bóng, vừa là người thổi còi ?
Tối ngày 5/ 3/ 2009 tôi đi siêu thị Metro Hoàng mai. Lúc tôi từ siêu thị Metro về khoảng 21 giờ tối. Tôi đi đến trước cửa số nhà 278 Trần Khát Chân thì bị cướp giật túi đeo trên người và bị ngã xe rất mạnh. Hai tên cướp đèo nhau đi sát phía sau xe tôi, chúng đạp vào bánh sau xe máy của tôi rất mạnh làm tôi bị ngã xe. Tôi ngã nằm đè lên chiếc túi. Khi tôi đã ngã xuống đường, một tên cướp ngồi phía sau nhẩy từ xe của bọn chúng sang xe tôi. Tên này ngồi đè lên người tôi rồi sau đó thò tay xuống phía dưới người tôi để lấy chiếc túi – vì khi tôi ngã tôi nằm đè lên trên chiếc túi. Tôi nhận thấy vụ cướp giật này có những điểm không bình thường như sau : Chiếc túi tôi đeo ở bên sườn bên phải, nếu bọn cướp chỉ với mục đích cướp của thì chúng chỉ cần giật túi rồi phóng xe bỏ chạy. Nhưng trường hợp của tôi, bọn cướp đạp rất mạnh vào bánh sau xe của tôi làm cho tôi bị ngã xe, sau đó bọn chúng mới giật túi của tôi. Tôi cho rằng mục đích chính của 2 tên cướp này không phải là cướp giật túi mà chúng muốn gây tai nạn để tôi ngã xe, sau đó làm giả hiện trường là vụ cướp giật. Nếu chỉ với mục đích cướp giật, việc gì bọn chúng phải đẩy tôi ngã xe rồi lại nhẩy sang xe tôi mới cướp giật, như vậy sẽ kéo dài thời gian và nguy hiểm cho bọn chúng ? Tôi nghi ngờ rằng vụ cướp giật này do ông Hinh thuê bọn lưu manh dàn dựng lên.
Sự việc này không chỉ dừng lại ở đây. Tối ngày 6/ 3/ 2009 tôi đến trụ sở công an phường Thanh nhàn là nơi quản lý địa bàn xảy ra vụ cướp giật để trình báo sự việc. Chiều ngày 21/ 4/ 2009 có một người đàn ông gọi điện thoại cho tôi, anh ta nói rằng anh ta ở phòng hình sự công an quận Hai Bà Trưng, anh ta mời tôi ra công an quận để anh ta rà soát lại vụ cướp giật túi của tôi. Tôi nói với anh ta rằng tôi đang bị đe dọa tính mạng nên tôi không ra khỏi nhà được và tôi cũng đã khai báo rất đầy đủ trong đơn trình báo công an phường Thanh nhàn rồi. Tôi thấy hơi ngạc nhiên vì tôi khai báo ở công an phường Thanh nhàn, tại sao công an quận lại mời tôi ra để rà soát ? Theo suy nghĩ của tôi thì người gọi điện thoại cho tôi có khả năng là công an thật, còn nếu là bọn giang hồ bắt có tôi thì bọn chúng không dại gì mà hẹn tôi ra đồn công an cả, làm như thế có khác gì bọn chúng tự mình chui đầu vào bẫy ?
Sau này tôi đọc trên mạng bài : “Uẩn khúc sau cái chết của nghi phạm tại Công an Hà Đông “.
Trong bài này có đoạn viết :” Trong căn nhà tập thể ở tầng 3, ông Bình kể với VnExpress.net, chiều 10/11/2009, có hai người đàn ông tự giới thiệu là Công an quận Hà Đông đến nhà, nói nhờ Hùng chút việc. Họ không xuất trình giấy tờ chứng minh là cán bộ đang làm nhiệm vụ, nhưng con trai ông vẫn tin tưởng đi theo.
Tôi lo lắng nên có chạy theo, họ bảo :” Chúng cháu nhờ Hùng giúp gặp mấy anh bên trường có chút việc. Bác cứ yên tâm ", ông Bình nhớ lại cái ngày "định mệnh" trông thấy con lần cuối ….. Sau 11 ngày bị công an đưa đi con tôi trở thành cái xác khô, 10 đầu ngón tay bị sưng, tím đen; hai chân thâm tím...", người cha đau đớn kể về cái chết của con trai mà ông cho rằng đang bị bưng bít sự thật. “
Trở lại hoàn cảnh Hùng bị bắt, phía Công an Hà Đông phủ nhận thông tin của gia đình ông Bình rằng có hai công an quận đến nhà đưa anh này đi.
Tôi thấy cách làm này của công an Hà đông rất giống cách mà một người ở công an quận Hai Bà Trưng đã làm với tôi : Tôi đang ở nhà thì anh ta gọi điện thoại mời tôi ra công an quận để “ rà soát vụ cướp giật túi “ – mặc dù tôi không khai báo bị cướp giật túi tại công an quận Hai Bà Trưng.
Hơn một năm sau ngày tôi đến công an quận Hai Bà Trưng, tôi đọc trên mạng bài : “ Người đàn ông 33 tuổi chết tại công an quận “ – vụ việc này xảy ra đúng tại công an quận Hai Bà Trưng.
Trong bài này có đoạn viết như sau : “ Một ngày sau khi bị Công an quận Hai Bà Trưng tạm giữ hành chính, con trai của ông Phục đã chết do bị ... vỡ nền sọ, cơ thể có nhiều vết tím bầm. Hiện, 7 công an đã bị đình chỉ công tác để phục vụ điều tra “.
“ Chứng kiến việc khám nghiệm tử thi, ông Phục bàng hoàng khi trông thấy xác con. " Trên người Bảo có nhiều vết tím bầm. Hai cổ chân và cổ tay thâm tím với chiều dài khoảng 8 cm, có những vết xây sát dài. Hai bên khóe miệng Bảo còn có những vết tím song song", người cha trầm giọng kể về giây phút khi nhìn xác con “.
“ Trao đổi với VnExpress.net, trung tá Bùi Quang Minh (Đội trưởng điều tra hình sự, Công an quận Hai Bà Trưng) xác nhận việc anh Bảo được công an mời lên làm việc, và sau đó tử vong là có thật “.
Tiếp đến là vụ việc anh Nguyễn Công Nhựt bị chết tại trụ sở công an huyện Bến cát, tỉnh Bình dương. Trong bài : “ Anh Nhựt tự nguyện ở lại đồn công an và... thắt cổ ? “
Chất vấn cơ quan điều tra
Trả lời gia đình nạn nhân về việc có hay không việc công an huyện Bến Cát bắt giữ Nguyễn Công Nhựt, biên bản làm việc ghi: “ Cơ quan điều tra đã xác định với chị Tuyền rằng Công an huyện Bến Cát không bắt giữ Nguyễn Công Nhựt. Việc Nguyễn Công Nhựt ở tại công an huyện Bến Cát là do Công ty Kumho cử đến để làm việc với cơ quan công an. Anh Nhựt đã làm bản (cam) kết tự nguyện cộng tác và ở tại Công an huyện Bến Cát từ ngày 21-4 đến ngày 30 tháng 4 năm 2011. Cơ quan điều tra đã tiến hành giám định chữ ký, chữ viết trong bản cam kết là của Nguyễn Công Nhựt. Trong thời gian ở tại Công an huyện Bến Cát, Nguyễn Công Nhựt được bố trí ở tại phòng làm việc của đội cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội, không bị hạn chế hay giam giữ gì”.
Theo suy nghĩ của tôi tại sao anh Nhựt phải tự tử khi công an chưa có kết luận gì về thủ phạm của vụ mất trộm tại công ty Kumho ?
Tiếp theo là bài : “ Vợ anh Nguyễn Công Nhựt : Mong tìm ra sự thật “.
Trong bài có đoạn viết : Nhiều uẩn khúc cần được làm rõ
Đối với gia đình chị Tuyền, cái chết của anh Nhựt có quá nhiều uẩn khúc. Chị cho rằng những dấu hiệu trên thân thể của anh Nhựt cho thấy anh đã bị đánh đập: Tinh hoàn dập một bên và chảy máu; bầm ở bụng dưới, bầm hai bên háng và đùi; hai bàn tay và chân co rút lại; móng tay, bàn tay tím đen; chân có nhiều vết bầm li ti và nhiều chấm đen ở dưới chân; đầu gối sưng như quả chanh…
Dựng hiện trường giả ?
Tại đơn khiếu nại và tố cáo dự định gửi Quốc hội, chị Tuyền đã nêu một số nội dung cần làm sáng tỏ. Chị cho rằng cần làm rõ mối quan hệ giữa Công ty Kumho và Công an huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương đối với cái chết của anh Nhựt. Theo đơn này, cần làm rõ trước các dấu hiệu cơ quan công an ép cung anh Nhựt nhận tội và đã đánh đập dẫn đến cái chết của anh Nhựt rồi dựng hiện trường giả anh Nhựt tự tử.
Qua 3 vụ việc nêu trên, tôi nhận thấy kiểu bắt người của công an Việt nam thật lạ lùng : Khi chưa có chứng cứ gì để bắt người ta thì lừa người ta bằng cách đến nhà người ta nói nhờ người ta chút việc rồi đưa người ta đi ….. sau đó biến người ta thành cái xác khô.
Qua trường hợp của anh Hùng ở Hà đông và trường hợp của anh Nhựt ở Bình dương, tôi liên hệ đến trường hợp của tôi và tôi thấy nghi ngờ : “ Liệu có phải công an quận Hai Bà Trưng muốn bắt tôi nên họ gọi điện thoại lừa tôi đến trụ sở công an để “ rà soát vụ việc tôi bị cướp giật túi “ hay không ? Tôi nghi ngờ như vậy bởi vì tôi khai báo bị cướp giật túi ở công an phường Thanh nhàn, tại sao công an quận Hai Bà Trưng lại gọi tôi ra trụ sở công an quận để rà soát cái gì ?
Công an muốn bắt tôi từ lâu rồi - họ đã cho người thông báo với gia đình tôi là tôi đã bị công an theo dõi, khi nào có đầy đủ chứng cứ thì sẽ bắt giam tôi. Lý do họ muốn bắt tôi chỉ vì tôi đăng các bài viết của tôi tố cáo vụ việc ông Nguyễn Đức Hinh hãm hại tôi lên các trang mạng Hải ngoại. Nhưng họ vẫn không có chứng cứ gì để bắt giam tôi. Vì vậy, họ dùng cách như trên để lừa tôi đến trụ sở của họ. Khi tôi đã ở trong trụ sở công an, liệu có thể xảy ra tình huống tôi đang là người bị hại ( tôi là người bị cướp giật túi ) lại trở thành bị cáo hay không ? Tôi xin đưa ra tình huống như sau : Khi tôi đã ở trong trụ sở công an, họ không đề cập gì đến vụ việc tôi bị cướp giật túi đeo mà họ dùng nhục hình ép cung bắt tôi phải nhận một tội gì đó mà tôi không mắc phải – như vậy là họ đã có chứng cứ để bắt giam tôi. Nếu tôi bị bắt giam thì có nghĩa là tôi đã bị mất quyền công dân – như vậy tôi sẽ không kiện ông Hinh được nữa. Nếu như tôi kiên quyết không chịu nhận tội vì tôi không có tội thì sao tôi phải nhận tội ? Như vậy họ sẽ ra tay mạnh hơn và rất có thể tôi sẽ giống như số phận của 3 người nêu ở trên. Nếu tôi bị rơi vào 1 trong 2 tình huống này thì người được lợi ở đây chính là ông Hinh – ông ta sẽ được thoát tội. Vào thời gian này tôi chưa đăng tin về vụ việc của tôi lên mạng Internet nên rất ít người biết vụ việc này. Vì vậy, ông Hinh và những người bao che cho ông ta đã dùng mọi thủ đoạn để hãm hại, thủ tiêu tôi để bưng bít vụ việc này.
Liệu ông Nguyễn Đức Hinh có “ tài giỏi “ tới mức mượn được cả bàn tay công an để làm những việc như trên hay không ? Những việc làm của công an đối với tôi khiến cho tôi không khỏi có những nghi ngờ như vậy. Tôi bị ông Hinh thuê bọn sát thủ hãm hại, đe dọa tính mạng và thân thể tôi rất nhiều lần, tôi nhờ công an quận Hai Bà Trưng can thiệp nhưng họ đã làm ngơ để cho bọn sát thủ ngang nhiên hoành hành. Còn vụ việc tôi bị cướp giật túi, tôi không khai báo với công an quận Hai Bà Trưng thì họ lại can thiệp vào. Rõ ràng, thân thể và tính mạng tôi còn quý hơn gấp trăm, gấp ngàn lần một chiếc túi đeo. Tục ngữ Việt nam có câu : “ Người làm ra của chứ của không làm ra người “. Nếu mất chiếc túi đeo này thì tôi có thể mua lại vài chục chiếc túi đeo khác được còn nếu mất đi mạng sống thì dù có bao nhiêu tiền của cũng không mua lại được. Tại sao công an quận Hai Bà Trưng chỉ quan tâm đến đồ vật mà không quan tâm đến tính mạng của con người ???
Khoảng 5 giờ chiều ngày 2/ 8/ 2010 có một người xưng tên là Tony Vũ – phóng viên báo Vietnam Exodus thường trú tại Việt nam gọi điện thoại cho tôi, giọng nói của ông ta rất gay gắt và ông ta hù dọa tôi là tôi nói bậy sẽ đi ở tù … Sau này tôi liên lạc được với Ban biên tập Vietnam Exodus tại Mỹ, họ nói với tôi là họ không có phóng viên nào tên là Tony Vũ thường trú tại Vietnam. Tôi nghe giọng của người gọi điện thoại hù dạo tôi giống như là giọng nói của công an vì chỉ có công an và tòa án mới có thẩm quyền bắt giam ai đó vào tù. Còn những người làm việc cho các Diễn đàn hoặc Blog của Hải ngoại họ thường bênh vực cho dân oan chứ họ không nói với dân oan kiểu nói như vậy.
Khoảng 7 giờ tối ngày 17/ 8 / 2010 có một người xưng tên là Hòa ở văn phòng luật sư gọi điện cho tôi bằng số máy 04.39.902829 anh ta nói là muốn gặp tôi để tìm hiểu thêm vụ việc của tôi. Anh ta hỏi tôi có còn giữ hồ sơ y tế không, tôi trả lời anh ta là tôi còn giữ đầy đủ hồ sơ y tế. Tôi xin số điện thoại của anh ta để liên lạc thì anh ta nói rằng số máy mà anh ta đang gọi là máy di động của anh ta. Tôi thấy anh ta nói không đúng vì số máy mà anh ta gọi tôi là máy để bàn, không phải là máy di động. Sau đó tôi gọi điện thoại đến số máy này, bên đầu dây bên kia nói đây là Trung tâm y khoa, không phải là văn phòng luật sư. Tôi cho rằng người gọi điện thoại cho tôi có khả năng là người nhà hoặc người thân quen của ông Hinh mạo danh là luật sư để thăm dò xem tôi có còn giữ hồ sơ y tế không, nếu tôi không còn giữ hồ sơ y tế thì tôi không thể kiện ông Hinh được. Người này hẹn gặp tôi có lẽ là có ý đồ không tốt. Vì vậy, tôi không hẹn gặp anh ta.
Đầu năm 2009, thời gian đó tôi đang gửi đơn kiện ông Hinh tới các cơ quan chức năng, có một cơ quan nhận đơn của tôi, sau đó họ cho tôi số điện thoại của họ và họ nói là tôi gọi điện thoại cho họ để nghe họ trả lời. Tôi chưa muốn nêu cụ thể tên cơ quan này. Tôi làm đúng như lời họ dặn và gọi điện thoại cho họ, họ nói là tôi đến cơ quan của họ để nhận giấy thông báo. Cơ quan này ở cách xa nhà tôi khoảng chừng hơn 10 km, cả đi và về hơn 20 km chỉ để nhận một tờ giấy thông báo. Thời điểm đó rất ít người biết đến vụ việc của tôi nên ông Hinh và những người bao che cho ông ta ráo riết tìm mọi cách thủ tiêu tôi để bịt đầu mối. Vì vậy nếu không có việc gì quan trọng thì tôi không đi ra ngoài phố. Tôi đề nghị cơ quan này gửi giấy thông báo qua bưu điện cho tôi và họ đồng ý với đề nghị của tôi. Các cơ quan khác tôi gửi đơn đến họ đều gửi thông báo trả lời qua bưu điện cho tôi. Tôi chờ mãi không nhận được giấy thông báo nên tôi gọi điện nhắc họ khoảng 2 hoặc 3 lần và lần nào họ cũng hứa là họ sẽ nhắc văn thư gửi cho tôi nhưng cho đến bây giờ đã hơn 4 năm rồi mà tôi vẫn không nhận được thông báo của cơ quan trên và họ cũng không hề giải quyết gì cho tôi cả. Như vậy chứng tỏ rằng cơ quan này không hề có thông báo gì gửi cho tôi và họ đã đánh lừa tôi đến cơ quan họ để làm gì vậy ? Có lẽ là họ có ý đồ gì xấu để làm hại tôi nên họ mới đánh lừa tôi như vậy. Hiện nay tôi vẫn còn giữ Giấy nhận đơn, chính tay họ viết số điện thoại liên lạc của họ trong giấy nhận đơn đó, nhưng tôi không nhận được thông báo trả lời.
Tôi biết có những trường hợp dân oan đi khiếu kiện bị bắt giam, bị ngồi tù vì bị khép vào tội danh : gây rối trật tự nơi công cộng. Tôi không hiểu rõ thế nào là tôi danh gây rối trật tự nơi công cộng ? Tôi nhận thấy ranh giới giữa phạm tội và vô tội của tội danh : gây rối trật tự nơi công cộng quá mơ hồ. Tôi đề nghị các cơ quan chức năng nên nói rõ ràng, cụ thể hơn về hành vi này cho tôi và mọi người dân được hiểu rõ. Tôi đã đi khiếu kiện và đã chứng kiến cảnh tượng một số người dân la hét, phản đối cách đối xử với dân, cách giải quyết vụ việc cho dân của một số người có thẩm quyền – hành vi như vậy có bị coi là hành vi gây rối trật tự nơi công cộng không hay phải là hành vi đập phá trụ sở cơ quan nhà nước mới bị coi là gây rối trật tự nơi công cộng ? Liệu có phải cơ quan mà tôi nêu ở trên họ lừa tôi đến trụ sở của họ để họ dùng kịch bản : gây rối trật tự nơi công cộng để cài bẫy bắt tôi hay không ? Rõ ràng cơ quan trên không hề có giấy thông báo nào gửi cho tôi vậy mà họ lừa tôi đến cơ quan họ để làm gì vậy ? Tôi xin đưa ra tình huống như sau : Khi tôi đến cơ quan đó, mặc dù tôi không làm gì gây rối trật tự nơi công cộng nhưng họ xúm vào bắt tôi và vu cáo cho tôi tội danh này rồi giam tôi lại và dùng cực hình ép cung bắt tôi phải nhận tội hoặc họ cho người của họ ra làm chứng gian là tôi có hành vi gây rối trật tự nơi công cộng, sau đó bắt giam và cầm tù tôi, việc này không có gì là khó đối với họ. Nếu tôi bị vào tù thì tôi bị mất quyền công dân, làm sao tôi đi kiện được ông Hinh – như vậy là ông Hinh thoát tội. Qua sự việc này, tôi đề nghị các cơ quan chức năng cần có thêm băng ghi âm và ghi hình để xem xét lời nói, thái độ và hành động của cả 2 bên : dân oan đi kiện và cán bộ tiếp dân thì việc kết tội cho một người nào đó vi phạm tội danh này mới công bằng và khách quan. Còn chỉ có người làm chứng không thôi thì cũng khó tin đó là sự thật vì quyền hành trong tay họ thì họ muốn làm gì mà chẳng được.
Tôi đọc trên mạng thấy có một vài trường hợp đang khỏe mạnh vào đồn công an tại Việt nam bỗng nhiên nảy ra ý định tự tử hoặc lên cơn suy tim, suy phổi cấp dẫn đến tử vong. Tôi thấy những trường hợp này có gì đó mờ ám.Tôi liên hệ đến trường hợp của tôi, tôi cho rằng cơ quan mà tôi nêu ở trên nếu họ không dùng kịch bản : gây rối trật tự nơi công cộng đối với tôi thì liệu họ có dùng kịch bản này không ? Tôi lại xin đưa ra tình huống như sau : Khi tôi đến cơ quan họ, họ mời tôi vào phòng làm việc. Khi tôi vào phòng họ đóng chặt cửa phòng lại và xúm vào giữ chân, giữ tay, bịt mồm tôi rồi chích thuốc độc dẫn đến tử vong. Sau đó họ dùng kịch bản là tôi đến đó bỗng nhiên tôi lên cơn suy tim, suy phổi cấp dẫn đến tử vong hoặc tôi đến đó bỗng dưng nảy ra ý định tự tử rồi họ dựng lên hiện trường giả giống vụ việc của anh Nguyễn Công Nhựt ở Bình dương thế là họ đã thủ tiêu được tôi để bịt đầu mối. Nếu họ không có ý đồ xấu làm hại tôi thì họ lừa tôi đến trụ sở cơ quan của họ để làm gì ? Phải chăng ông Hinh thuê bọn lưu manh đâm xe, đầu độc, bắt cóc, chích thuốc độc để hãm hại tôi nhiều lần không thành công nên ông ta đã mượn cả bàn tay công an lẫn cơ quan nhà nước giúp ông ta hãm hại, thủ tiêu tôi để bịt đầu mối hoặc cài bẫy để bắt giam, cầm tù tôi để ông ta thoát tội hay không ?
Rất may là tôi đã không đến cơ quan đó. Vì sự việc mà tôi nêu ở trên chưa xảy ra với tôi nên tôi không biết chính xác là cơ quan đó họ định làm gì tôi nhưng tôi nghi ngờ họ có âm mưu gì đó xấu để hãm hại tôi nên họ mới lừa tôi đến cơ quan họ. Cơ quan này không hề gửi cho tôi thông báo trả lời và cũng không giải quyết vụ việc của tôi vậy họ lừa tôi đến cơ quan họ để làm gì ? Thời gian đó cách đây hơn 4 năm và tôi chưa hề đăng bài về vụ việc của tôi lên mạng Internet nên rất ít người biết về vụ việc này.
Nếu lúc đó họ thủ tiêu tôi để bịt đầu mối thành công thì vụ việc của tôi sẽ kín như bưng, không ai biết gì về vụ việc này và ông Nguyễn Đức Hinh sẽ không bị gặp rắc rối như bây giờ. Ông Hinh lại tiếp tục đeo chiếc mặt nạ đẹp đẽ mà ông ta đã tự tô vẽ cho mình : “ Một người thầy thuốc mẫu mực, một bác sỹ đầy nhân văn “ – đây là phản hồi của một số đọc giả về ông Hinh. Ông Hinh đã xây dựng cho mình một hình ảnh rất đẹp đẽ như vậy, nếu tôi không lột mặt nạ ông ta ra thì sẽ không ai biết được việc làm thất đức của ông ta. Ông Hinh sẽ còn tiếp tục việc làm này để hãm hại bao nhiêu người nữa ??? Ông Nguyễn Đức Hinh đúng là một bác sỹ máu lạnh, một con người độc ác, nham hiểm.
Tôi xin nói rõ để các Quý đọc giả biết rằng : Trước khi mổ u buồng trứng, tôi đã làm các xét nghiệm máu, siêu âm, chụp tim phổi. Kết quả chụp tim phổi bình thường, kết quả xét nghiệm máu, siêu âm, ngoài bệnh u buồng trứng lành tính ra thì tôi không có bệnh tật gì khác. Sang Bệnh viện K, trước mỗi đợt truyền hóa chất lại phải xét nghiệm máu và chụp tim phổi lại, nếu tim phổi có vấn đề không ổn thì sẽ không truyền được hóa chất. Tôi đã trải qua được 6 đợt truyền hóa chất chứng tỏ rằng tim phổi của tôi rất tốt, tôi không có bệnh về tim phổi nên tôi không thể bị suy tim phổi cấp được nếu không bị ai đó hãm hại. Mặc dù tôi bị ông Hinh hãm hại, hủy hoại thân thể, làm tôi mất đi khả năng làm mẹ sinh con và mất đi hạnh phúc của người phụ nữ nhưng tôi vẫn sống rất kiên cường, không bao giờ tôi có ý nghĩ ngu ngốc là tự tử cả. Tôi phải sống thật kiên cường để tiếp tục đấu tranh đòi công lý cho tôi và bắt ông Hinh phải trả giá cho những gì mà ông ta đã gây ra cho tôi. Nếu tôi tự tử thì ông Hinh mừng quá vì không có ai kiện ông ta nữa, như vậy ông ta sẽ thoát tội.
Thưa các Quý vị đọc giả, cho tới hiện nay vẫn chưa có một cơ quan thông tấn, báo chí nào của nhà nước Việt nam đưa tin về vụ việc của tôi và cũng chưa có một cơ quan chức năng nào can thiệp giải quyết vụ việc này. Trong thời gian gần đây tôi thường xuyên bị bọn giang hồ đầu độc, đâm xe ….. Điển hình là vụ việc ngày 12 / 3 / 2012 : Chiều hôm đó tôi đi lên chợ Đồng xuân – Hà nội để mua đồ. Tôi đang đi bộ trên đường cạnh bãi gửi xe ngay trước cửa chợ, đối diện phố Hàng Khoai – đường này chủ yếu dành cho những người ra vào gửi xe hoặc những người chở hàng ra vào chợ Đồng xuân nên mọi người thường đi rất chậm. Những người đi ngang qua chợ mà không vào chợ mua bán gì thì họ thường đi ở phố Hàng Khoai. Vì trên vỉa hè để rất nhiều xe máy nên tôi phải đi dưới lòng đường. Tôi đang đi bộ, bất giác tôi quay lại phía sau, tôi nhìn thấy có một chiếc xe máy đang phóng rất nhanh, suýt đâm vào tôi từ phái sau lưng. Tôi vội vàng chạy lên vỉa hè, lúc tôi vừa chạy lên vỉa hè thì chiếc xe máy này cũng lao vọt qua chỗ tôi vừa đứng rồi phi thẳng ra phố Hàng Giấy – tôi chưa kịp nhìn chiếc xe máy đó như thế nào thì nó đã lao đi mất. Chỉ chậm khoảng nửa phút là chiếc xe máy này đâm trúng vào người tôi. Chiếc xe máy này là loại xe to cỡ 150 cc phóng nhanh như vậy nếu đâm trúng thì rất dễ mất mạng, nếu không mất mạng thì cũng bị chấn thương sọ não nặng – vì khi đó tôi đang đi bộ nên không đội mũ bảo hiểm. Chắc chắn là chiếc xe máy này nhằm vào tôi nhưng rất may là tôi đã thoát nạn. Đây không phải là lần duy nhất mà rất nhiều lần khi tôi đang đi bộ qua đường, có những chiếc xe máy suýt đâm vào tôi từ phía sau lưng như vậy.
Khoảng đầu tháng Giêng dương lịch năm 2012, hôm đó trời cũng khá lạnh nên khoảng gần 7 giờ tối, đường Đinh Tiên Hoàng giáp Hồ gươm vắng người qua lại hơn mọi ngày. Hôm đó tôi đi xe máy trên đường Đinh Tiên Hoàng - đây là đường một chiều. Tôi đi sát phần đường bên tay phải, đến đoạn cắt ngang phố Trần Nguyên Hãn, lúc này trời đã tối, tôi quay lại phía sau thì tôi phát hiện ra một chiếc xe Tắc xi không bật đèn pha đang lao nhanh về phía sau xe của tôi. Tôi thấy vậy liền đánh tay lái sang trái và ép xe máy của tôi về phía phần đường bên tay trái sát với Hồ gươm. Tôi cho xe máy của tôi đi chệch hướng mà chiếc xe Tắc xi đang lao đến nên nó không đâm được vào tôi. Chiếc xe Tắc xi này đang lao nhanh bỗng dừng lại, tôi suy đoán là nó định quay sang bên trái để đâm vào xe tôi nhưng nó biết là tôi đã phát hiện ra nó nên sau đó nó rẽ vào phố Trần Nguyên Hãn. Cũng buổi tối hôm đó, khi tôi đi vòng quanh Hồ gươm sang đường Lê Thái Tổ và đi đến đầu phố Bà Triệu đoạn giáp Hồ gươm, có một người phụ nữ cao to như đàn ông đi xe máy phía sau tôi, chị ta ép sát vào xe tôi và móc cái gì đó vào bánh trước xe máy của tôi rồi kéo lê đi một đoạn – rất may là tôi không bị ngã xe. Bọn sát thủ ngang nhiên ra tay ngay giữa trung tâm Thủ đô Hà nội – Thành phố Hòa bình như vậy đấy.
Ông Hinh thuê bọn giang hồ đâm xe vào tôi nhiều lần không thành, tôi nghi ngờ ông ta thuê người bỏ thuốc độc vào đồ ăn, thuốc uống của tôi.
Đầu năm 2011 tôi hay uống thuốc bổ B complex C. Ông Hinh cho người theo dõi tôi và biết tôi hay mua thuốc B complex C ở hiệu thuốc gần nhà. Ngày 1/ 4/ 2011 tôi ra hiệu thuốc gần nhà mua thuốc. Như thường lệ tôi mua 2 vỉ thuốc, mỗi vỉ 10 viên. Người bán thuốc mở hộp đựng thuốc ra, tôi thấy trong hộp có 1 gói khoảng 3 – 4 vỉ thuốc B complex C bọc riêng trong 1 túi ni lông và dán kín lại, còn các vỉ thuốc khác cũng cùng loại này không bọc ni lông. Người bán thuốc lấy kéo cắt bọc ni lông đó ra và đưa cho tôi 2 vỉ thuốc. Những lần trước mua thuốc tôi không thấy họ bọc riêng mấy vỉ thuốc trong túi ni lông như vậy. Tôi nghi ngờ trong 2 vỉ thuốc mà họ đưa cho tôi có cái gì đó không ổn nên tôi đã trả lại thuốc và không mua nữa. Sau sự việc này tôi không dám mua thuốc cố định ở một hiệu thuốc mà phải thường xuyên thay đổi, mua thuốc ở vài hiệu thuốc khác nhau.
Ông Hinh cho người theo dõi tôi và biết là tôi hay mua bánh kẹo ở mấy cửa hàng gần nhà tôi. Tôi thích ăn đồ ngọt còn mẹ tôi kiêng ăn đồ ngọt vì người già sợ bị bệnh tiểu đường. Có 2 lần tôi vào 2 cửa hàng bánh kẹo tư nhân khác nhau ở gần nhà, người bán hàng mời tôi mua 2 loại bánh nhân kem mà tôi chưa nhìn thấy loại này bao giờ nên tôi không mua. Một lần khác, tôi lại vào 1 trong 2 cửa hàng mà tôi vừa nêu ở trên mua bánh Chocopie Kinh đô, người bán hàng nói với tôi là loại bánh mà tôi thường mua hôm nay đã hết hàng. Chị bán hàng đưa cho tôi 1 hộp bánh Chocopie Kinh đô nhưng mẫu mã khác loại mà tôi thường mua, chị ta nói rằng : “ Loại này mới ra ngon lắm, mua về ăn thử “. Tôi nhìn thấy mẫu mã lạ nên tôi hỏi chị bán hàng là chi ta có bao nhiêu hộp, chị ta nói là có mỗi một hộp nên tôi thấy hơi nghi ngờ và tôi không mua hộp bánh đó. Đến tận bây giờ đã hơn 1 năm rồi mà tôi vẫn không nhìn thấy ở cửa hàng nào bán bánh Chocopie Kinh đô mẫu mã giống như hộp bánh mà chị bán hàng này mời tôi mua. Vì vậy tôi nghi ngờ rằng hộp bánh Chocopie Kinh đô mà chị bán hàng mời tôi mua có lẽ bên trong có độc. Họ làm riêng một hộp để bán cho tôi vì họ đề phòng nếu tôi bị đầu độc thì cũng không liên quan đến Công ty Kinh đô mà do tôi mua phải hàng dỏm. Nếu họ dùng mẫu mã bánh của Công ty Kinh đô đầu độc tôi thì sẽ làm mất uy tín của Công ty Kinh đô - như vậy Công ty Kinh đô sẽ phải nhờ công an điều tra làm rõ sự việc thì ông Hinh sẽ dễ bị coi là đối tượng tình nghi.
Chiều ngày 29 / 3 / 2012, tôi lại đến chợ Đồng xuân mua đồ. Tôi có thói quen nếu tôi đến chợ Đồng xuân thì tôi hay vào hàng bún mọc ở gần chợ ăn bún. Mọi lần trước tôi đỗ xe trước cửa hàng thì có người ra dắt xe cho tôi và đem ra nơi có người trông xe. Lần này tôi đỗ xe không có người đến dắt xe cho tôi, người bán hàng bảo tôi là đem xe sang bên kia đường mới có người trông xe. Tôi quay xe để dắt xe sang bên đường thì tôi nhìn thấy một người đàn ông đi từ đâu đến gần người bán hàng và giúi vào tay người bán hàng một gói giấy nhỏ màu trắng rồi đi luôn. Tôi thấy hành động của người này không bình thường nên tôi nghi ngờ người đàn ông này đưa cho người bán hàng gói giấy màu trắng kia để bỏ vào bát bún của tôi vì lúc đó chỉ có một mình tôi vào hàng bún này. Vì sự nghi ngờ như vậy nên tôi không ăn bún ở hàng này nữa. Tôi thường xuyên ăn cơm, mỳ tôm, bánh mỳ ở nhà mãi cũng thấy chán, thỉnh thoảng muốn ra ngoài ăn chút gì đó thay đổi nhưng lại sợ bị bỏ độc vào đồ ăn. Vì vậy, tôi không thường xuyên ra ngoài ăn, chỉ thỉnh thoảng tôi mới đi ăn bên ngoài. Mỗi lần tôi lại ăn 1 món khác nhau để bọn chúng không biết là tôi đi ăn món gì mà chuẩn bị trước. Cuộc sống của tôi hiện nay đang gặp nhiều nguy hiểm nhưng không thấy có cơ quan chức năng nào can thiệp, bảo vệ cho tôi.
Ông Hinh giở mọi thủ đoạn để hãm hại tôi. Có một lần tôi vào siêu thị Midea ở phố Hai Bà Trưng, tôi đi thang máy từ tầng 1 lên tầng 4. Tôi đi đến tầng 3 tự nhiên cửa thang máy mở ra và có một người đàn ông trông mặt rất hung dữ đứng ngay ở cửa thang máy. Lúc đó chỉ có một mình tôi trong thang máy, tôi nhìn mặt người đàn ông này trông hung dữ nên tôi sợ quá, tôi vội vàng lao ra ngoài cửa thang máy. Người đàn ông này thấy tôi lao ra khỏi thang máy thì quay lại nhìn tôi và chần chừ như không muốn đi vào trong thang máy nữa. Nếu người đàn ông này là sát thủ thật, khi chỉ có một mình tôi và ông ta trong thang máy thì ông ta ra tay quá dễ dàng. Sau vụ việc này có vài lần ông Hinh mua chuộc người quen, bạn bè mời tôi đến chơi nhà của họ ở khu chung cư cao tầng - ở đó bắt buộc phải đi bằng thang máy nhưng tôi không đến. Khi đi mua hàng ở siêu thị thì tôi thường xuyên đi cầu thang bộ, tôi không đi cầu thang máy nữa.
Ông Hinh thấy việc đầu độc, đâm xe vào tôi không thành công, ông ta lại thuê bọn lưu manh, giang hồ bắt cóc tôi để hãm hại tôi bằng cách thủ tiêu bí mật. Có một lần, lúc đó trời đã bắt đầu tối, tôi đi mua đồ ăn ở chợ, trên đường đi về nhà tôi gặp một người hàng xóm cũng đi mua đồ ăn về nên đi cùng người này về nhà. Chúng tôi đi đến gần đầu phố Ngô Thì Nhậm vuông góc với đầu phố nhà tôi, chỗ này đèn đường rất tối và phố vắng người qua lại, tôi nhìn thấy 3 người đàn ông trông mặt hung dữ đứng ở đó – những người này không phải xe ôm vì ở gần phố nhà tôi nên tôi quen mặt những người xe ôm. Vì đèn đường tối nên từ xa không nhìn thấy 3 người đàn ông này. Tôi đoán ngay đây là bọn bắt cóc, bọn chúng chờ sẵn ở đó định bắt cóc tôi. Nếu tôi đi một mình thì có lẽ đã bị họ bắt nhưng hôm đó may quá tôi lại đi cùng người hàng xóm nên bọn chúng không làm gì được.
Một lần khác khoảng 7 giờ tối, tôi đi mua đồ ăn và đi trên phố Phùng Khắc Khoan đối diện với phố nhà tôi để về nhà. Lúc đó trời đã tối và các cửa hàng đã đóng cửa, phố vắng người qua lại. Có một người đàn ông đi xe máy tiếp cận sát bên cạnh tôi mà tôi không hề hay biết gì. Đúng lúc đó có một người phụ nữ hỏi ông ta : “ Anh hỏi nhà ai ? “ Tôi giật mình quay ra thì thấy ông ta đã đỗ sát ngay cạnh tôi. Người đàn ông này nói gì đó với người phụ nữ, chị ta chỉ ra phía sau lưng tôi. Người đàn ông dắt xe máy quay ngược trở lại. Tôi nhìn theo ông ta và tôi phát hiện ra ở túi quần phía sau bên trái của ông ta có một chiếc bộ đàm dày cộp, có ăng ten dài chừng gần 10 cm – đây là máy liên lạc nội bộ mà ngành công an hoặc an ninh, bảo vệ hay dùng. Tôi nhìn người này trông rất giống công an chìm – không phải là bọn côn đồ. Lúc đó ngoài phố không có ai cả, chỉ có một mình người phụ nữ đó. Nếu không có người phụ nữ này thì người đàn ông kia đã bắt được tôi và gọi bộ đàm cho đồng bọn của ông ta có lẽ cũng ở gần đó đến hỗ trợ để bắt cóc tôi.
Bọn bắt cóc tôi không chỉ ra tay vào buổi tối mà thậm chí ngay cả giữa ban ngày. Thời gian tôi bắt đầu gửi đơn kiện ông Hinh tới các cơ quan chức năng mà tôi chưa đăng bài lên mạng, khi có việc đi ra đường tôi không dám đi xe máy mà thường xuyên đi bộ, nếu đi xa thì tôi đi xe buýt hoặc có người chở đi. Có vài lần tôi đi bộ giữa ban ngày ở những đoạn phố vắng người qua lại, tôi thường gặp một chiếc xe ô tô đỗ ngay sát vỉa hè, cửa xe ô tô phía sau thường mở sẵn, có một người đàn ông ngồi ngay ở cửa mở đó. Lúc đó, trên vỉa hè có khoảng 3 hoặc 4 người đàn ông đứng gần xe ô tô. Tôi phán đoán là bọn chúng chờ sẵn lúc tôi đi ngang qua đó thì bọn chúng quây vào bắt tôi rồi kéo tôi vào chiếc xe ô tô rồi chở tôi đi nhưng tôi đã cảnh giác đề phòng nên tôi không đi ngang qua chỗ những người đàn ông đó.
Hiện nay, tôi rất ít khi đi ra đường, chỉ thỉnh thoảng tôi đi mua đồ ăn hoặc đi lễ chùa. Khi tôi đang mải mua đồ ăn thường có một người đàn ông một tay đút vào túi quần như đang cầm vật gì trong tay, anh ta tiến sát đến phía sau lưng tôi, hình như người này định đâm một cái gì đó vào sau gáy tôi. Rất may là tôi đã phát hiện ra nên người này không kịp ra tay. Bọn sát thủ không từ một thủ đoạn nào để hại tôi, bọn chúng định ra tay ngay trong chùa. Đầu tháng 2/ 2012, tôi sang chùa Đức viên ở gần nhà dự lễ cầu an đầu năm. Lúc mọi người đang đọc kinh ở ban Tam bảo thì tôi đi ra ban Mẫu thượng thiên ở ngoài sân phía sau chùa để lễ. Lúc đó tất cả mọi người đang ngồi ở ban Tam bảo phía trước của chùa, phía sau chùa chỉ có một mình tôi. Tôi vừa lễ vừa quan sát thì thấy có một người đàn ông đi rất nhẹ - nhón chân nhẹ nhàng, ông ta tiến đến phía sau lưng tôi. Tôi quay ra nhìn ông ta, ông ta biết là tôi đã phát hiện ra ông ta nên ông ta dừng lại và đứng ở đó một lát rồi quay trở ra phía trước chùa. Khi tôi lễ xong ban Mẫu thượng thiên, tôi cũng quay trở ra phía trước chùa chỗ ban Tam bảo. Tôi nhìn thấy người đàn ông này dắt xe máy đi ra khỏi chùa, lúc đó khóa lễ chưa xong, mọi người không kể ông ta thì chưa ai ra về cả. Vì vậy, tôi cho rằng người đàn ông này vào chùa không phải để dự khóa lễ cầu an mà để tìm cơ hội hãm hại tôi – khi bị tôi phát hiện ra thì bỏ về trước, không ở trong chùa nữa.
Ông Hinh thấy việc bắt cóc, đầu độc, đâm xe nhiều lần không thành công, ông ta lại cài bẫy để hại tôi : Ông ta cho nhiều người gọi điện thoại, nhắn tin cho tôi và nói là muốn nhờ tôi tư vấn cho họ về sức khỏe. Tôi trả lời họ rằng họ đã gọi nhầm số điện thoại rồi, tôi không làm công việc tư vấn sức khỏe. Sau đó ông Hinh lại cho nhiều người gọi điện cho tôi và hỏi tôi rằng khối u của tôi to bao nhiêu cm và trước khi mổ tôi uống loại thuốc gì ? ….. Tôi đoán ra ngay vở kịch này của ông Hinh – ông ta đã ghi âm cuộc nói chuyện này của tôi, sau đó ông ta ghép câu này vào câu khác rồi làm bằng chứng giả tố cáo tôi lừa đảo làm dịch vụ tư vấn sức khỏe trái phép. Vì vậy, tôi không trả lời những câu hỏi của những người đó. Nếu ông Hinh và những người bao che cho ông ta cài bẫy tôi cách này thành công thì bằng chứng giả của họ sẽ là chứng cứ để bắt giam, cầm tù tôi – như vậy thì tôi sẽ không kiện được ông ta nữa và ông ta sẽ thoát tội.
Ông Nguyễn Đức Hinh còn gây ra rất nhiều hành vi tội ác khác để hãm hại tôi nhưng tôi không thể kể hết ra được mà tôi chỉ nêu một số vụ việc điển hình như trên.
Khi tôi bắt đầu gửi bài tố cáo việc ông Hinh hãm hại tôi đến rất nhiều báo điện tử và các cơ quan truyền thông trong Quốc nội, có 1 nhà báo và 2 phóng viên đến nhà tôi để gặp tôi. Ngày 6/ 6/ 2010, nhà báo đầu tiên đến gặp tôi. Sau khi tôi trình bày sự việc xong, tôi đưa cho anh ta đơn và hồ sơ y tế photo, anh ta đề nghị tôi đưa cho anh ta hồ sơ y tế bản gốc nhưng tôi không đưa. Sau đó anh ta không hề đăng bài về vụ việc của tôi. Các hồ sơ y tế của tôi chỉ có chữ viết, chữ ký của bác sỹ và con dấu của bệnh viện, không có chữ ký của bệnh nhân. Nếu tôi đưa hồ sơ gốc cho anh ta, anh ta đem hồ sơ của tôi đến trao đổi với ông Hinh – có lẽ ông ta trả giá rất cao. Sau đó anh ta đem trả tôi bộ hồ sơ khác – vẫn là chữ viết, chữ ký của các bác sỹ đó và con dấu của bệnh viện nhưng nội dung hồ sơ y tế khác đi hoặc anh ta không trả lại tôi hồ sơ thì tôi mất hết chứng cứ, tôi không kiện được ông Hinh nữa.
Sáng ngày 24/ 3/ 2011, một nữ phóng viên truyền hình đến nhà tôi. Sau khi tôi trình bày sự việc xong, tôi cũng đưa cho chị ta đơn và hồ sơ y tế photo. Chị này nói với tôi : “ Chị cho em xem qua Thẻ ra viện - Bệnh viện K bản gốc của chị “. Tôi trả lời chị ta : ” Tôi nhờ người khác giữ hộ các hồ sơ y tế bản gốc rồi, tôi không để ở nhà “. Sau đó không thấy chị này làm phóng sự hay đưa tin gì về vụ việc của tôi cả. Tôi cho rằng chị phóng viên này không phải là muốn xem bản gốc Thẻ ra viện của tôi vì bản gốc và bản photo giống hệt như nhau, chỉ khác nhau là bản gốc con dấu màu đỏ còn bản photo con dấu màu đen. Mục đích của chị ta là muốn biết tôi cất giữ Thẻ ra viện của Bệnh viện K bản gốc này ở chỗ nào. Nếu chị ta biết nơi tôi cất giữ Thẻ ra viện bản gốc thì rất có thể chị ta sẽ bán thông tin này cho ông Hinh. Cũng có lúc cả gia đình nhà tôi đều đi vắng, không có ai ở nhà, ông Hinh sẽ thuê bọn lưu manh đột nhập vào nhà tôi để lấy cắp Thẻ ra viện này. Vì Thẻ ra viện của Bệnh viện K là chứng cứ quan trọng nhất chứng minh rằng tôi không bị ung thư để tôi kiện ông Hinh.
Chiều ngày 1/ 4/ 2011, lại có một nam phóng viên truyền hình làm cùng với chị phóng viên mà tôi vừa nêu ở trên đến nhà tôi. Anh phóng viên này nói với tôi rằng việc làm của ông Hinh chỉ là nhầm lẫn thôi nhưng tôi không đồng ý với ý kiến của anh ta. Sau đó tôi cũng không thấy anh ta làm phóng sự hay đưa tin gì về vụ việc của tôi.
Cả 3 người trên khi đến gặp tôi họ không cho tôi xem thẻ nhà báo hoặc thẻ phóng viên của họ. Khi họ nhận hồ sơ y tế và đơn của tôi họ không có giấy nhận hồ sơ hay giấy hẹn làm việc gì cả. Tôi nghi ngờ 3 người này rất có thể là người do ông Hinh cử đến để tìm cách lấy hồ sơ y tế bản gốc của tôi.
Từ trước đến nay gia đình tôi và bản thân tôi là những người lương thiện, làm ăn chân chính và không vi phạm pháp luật. Vậy mà chỉ vì vụ việc tôi bị ông bác sỹ vô đạo đức, vô lương tâm hãm hại, tất cả các cơ quan chức năng đều bao che cho ông ta nên họ không đưa vụ việc này ra pháp luật giải quyết. Tôi rất bức xúc, bất bình trước cách hành xử đối với tôi như vậy của các cơ quan chức năng tại Việt nam. Họ lúc nào cũng tự xưng họ là nhà nước vì dân, vậy họ đã làm được gì cho dân khi người dân cần đến họ ? Họ tự xưng là nhà nước vì dân mà sao họ để cho người dân khổ như thế này mà không có biện pháp gì can thiệp, giúp đỡ, bảo vệ cho dân ? Tôi nghe mãi những lời nói suông như thế này nhàm chán lắm rồi, hãy chứng minh cho tôi thấy bằng hành động thực tế. Tôi vẫn muốn giải quyết vụ việc của tôi theo trình tự tố tụng pháp luật, nhưng kẻ phạm ác vẫn tiếp tục gây thêm tội ác để nhằm mục đích “giết người, diệt khẩu “ mà không thấy có cơ quan chức năng nào can thiệp, bảo vệ tôi và giải quyết vụ việc của tôi. Tôi nói ra hết những thủ đoạn mà ông Hinh đã hãm hại tôi cho mọi người biết để mọi người cảnh giác, đề phòng và để không ai gặp phải bi kịch đáng tiếc như tôi. Tôi xin cảm ơn lời chia sẻ của các đọc giả cho các bài viết về vụ việc này của tôi. Tôi rất là xúc động trước lời chia sẻ của anh ( chị ) h2saigon cho bài viết : “ Lời kêu cứu – Bác sỹ Nguyễn đức Hinh cố ý hãm hại bệnh nhân – Bài viết này đăng trên Diễn đàn Vietnam Exodus : “ Xin được chia sẻ cùng chị về nỗi đau của bịnh tật, chị đã không may gặp nhầm bác sỹ mua cấp bằng học vị ….. tuy chị đã bị thiệt hại về tiền bạc, vật chất lẫn tinh thần, nhưng với việc chị tố cáo bác sỹ dỏm này ra trước công luận báo chí – đây là một việc làm hơn xây 10 cái chùa, chị đã và sẽ giúp hàng trăm hay hàng ngàn người sau tránh được ….. Chúc chị sớm bình phục nỗi đau của tinh thần, tiếp tục vạch mặt bác sỹ dỏm để tránh cái không may sau này cho người khác, đem tinh thần vô uy đến với mọi người, là việc thiện có công đức lớn nhất trong các việc thiện “.
Tôi xin phép anh ( chị ) h2saigon được copy lại nguyên bản lời chia sẻ của anh ( chị ) để gửi tới các đọc giả - Lời sẻ chia này của anh ( chị ) đã nói đúng được ý nguyện của tôi khi tôi bất chấp mọi nguy hiểm đe dọa tính mạng, thân thể để vạch mặt và tố cáo tội ác của ông Hinh cho mọi người biết – tôi muốn mọi người sẽ tránh được điều không may như tôi. Lời chia sẻ của các đọc giả và của anh ( chị ) h2saigon là nguồn động viên, an ủi rất lớn đối với tôi, nó đã cho tôi thêm sức mạnh và niềm tin để tiếp tục đấu tranh cho công lý.
h2saigon nói:
Tháng Bảy 30, 2010 lúc 4:51 sáng
xin duoc chia se cung chi ve noi dau cua binh tat, chi da khong may gap nham thang bac si mua cap bang hoc vi, ban chat no lai la con do, kien thua chung thi nhu chi da thay tren dat nuoc minh, co nguoi dan be hong nao thua kien duoc lu can bo dang vien dau?, tuy chi da bi thiet hai ve tien bac vat chat lan tinh than, nhung voi viec chi to cao thang bac si dom nay ra truoc cong luan bao chi - day la mot viec lam hon xay 10 cai chua,chi da va se giup duoc hang tram hay hang ngan nguoi sau tranh duoc
dieu khong may ma chi da gap phai, do thang bac si dom
ma chi dang kien no gay ra, chuc chi som binh phuc noi dau cua tinh than, tiep tuc vach mat thang bac si dom de tranh cai khong may sau nay cho nguoi khac,dem tinh than vo uy den voi moi nguoi la viec thien co cong duc lon nhat trong cac viec thien./.
Ông Nguyễn Đức Hinh gây ra tội ác nhưng ông ta không muốn chịu trách nhiệm trước pháp luật về hành vi phạm tội của mình nên ông ta giở mọi thủ đoạn để hãm hại tôi và ông ta tiếp tục gây thêm nhiều tội ác khác nhằm mục đích “ giết người, diệt khẩu “. Ông Hinh đã mất hết nhân tính của con người. Hành vi phạm tội của ông Hinh là rất nghiêm trọng và đã có đầy đủ cả nhân chứng lẫn vật chứng. Vụ việc tôi kiện bác sỹ Hinh cố ý hãm hại tôi đã hơn 4 năm vậy mà vẫn chưa có một cơ quan chính quyền, pháp luật, thông tấn báo chí nào của nhà nước Việt nam can thiệp, giải quyết cho tôi. Tôi một lần nữa yêu cầu các cơ quan chức năng của Việt nam vào cuộc điều tra, xác minh và khởi tố hình sự đối với hành vi phạm tội của ông Hinh. Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến ban đầu của tôi - tôi đề nghị pháp luật xét xử ông Hinh theo khung hình phạt cao nhất của điều 109 Bộ luật hình sự để làm gương và nhắc nhở các thầy thuốc về y đức và để ngăn chặn tội ác dã man này không thể xảy ra với các bệnh nhân khác.
Tôi nhờ các Tổ chức nhân quyền trên thế giới, các cơ quan truyền thông và các Quý vị đọc giả tiếp tục giúp đỡ, bảo vệ tôi để tôi đấu tranh cho công lý.
Xin cảm ơn các Quý vị đã quan tâm.
Hà nội ngày 26 / 2 / 2013
Nguyễn Thị Hoài Bắc.
Ghi chú : Mời các Quý vị vào trang cá nhân hoặc nhật ký của tôi là : Touyen Nguyen trên Facebook Vietnam xem hồ sơ y tế để kiểm chứng.
Nếu cần cung cấp hồ sơ y tế xin vui lòng liên lạc với tôi theo địa chỉ Email : Touyen2929@yahoo.com hoặc số điện thoại : 0975.887.168
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen