Công nhân Bìnhdương ngộp thở vì ông chủ
Trungcuốc
phóng viên RFA tường trình từ VN
2013-11-22
2013-11-22
Một nhà hàng Trungcuốc Bình Dương
(ảnh RFA)
Những năm gần đây, hiện tượng người đại-Hán xuất hiện dày đặc ở Bìnhdương,
từ những khu phố mới dành cho người Hoa cho đến các ông chủ Trungcộng đầy rẫy
trong các khu công nghiệp Bìnhdương, đã khiến cho công nhân trong các khu công
nghiệp này cảm thấy ngạt thở. Có hai nguyên nhân dẫn đến sự ngạt thở này:
Công-nhân Việt trên đất của mình đang bị Trungcộng hóa và; người dân và
công-nhân Việt cảm thấy bị lép vế, chèn-ép, thua thiệt người Trung-hoa.
Những ông chủ hợm hĩnh và sàm sỡ
Chị Hà Thị Duyên, một công nhân giày da trong khu công nghiệp Sóng Thần 2,
than thở với chúng tôi là chị vào đây làm việc được gần mười năm nay, nhưng gần
đây, chị cảm thấy quá ngột ngạt trước hiện tượng người Trung Quốc xuất hiện dày
đặc trong khu vực này. Đi làm ở công ty cũng gặp họ, đi chợ cũng gặp họ, đi uống
cà phê cũng gặp xí lô xí là, đi chơi khu du lịch Đại Nam trong ngày Giỗ Tổ Hùng Vương Mồng Mười Tháng Ba năm ngoái và năm nay,
chỉ gặp toàn người Trungquốc: chúng đi ngang nhiên, đi nghênh ngang trước bàn
thờ Tổ của nước Việt, mặc cho những người Việt đang thành kính cúng bái. Chúng
mặc quần cộc, nói cười thỏa thích và cố lờ không cần biết rằng đang đi ngang qua
khu vực trangnghiêm.
Chúng Hán có tính coi người khác chả ra gì. Đặc biệt, trong vai chủnhân
ông, chúng tỏ ra hợm hĩnh, trịch thượng và khinh rẻ côngnhân người Việt. Thậm
chí, có nhiều ông chủ người Hán còn sàm-sỡ với các nữ côngnhân Việt. Vì nghèo
khó, vì chén cơm manh áo và lỡ bước đến đây để cầu-thực, phần lớn chị em công
nhân phải cố 9 bỏ làm 10, câu nhịn chín câu lành, để còn làm việc, để tới tháng
nhận chút lương gởi về nuôi gia đình. Cái nghèo, cái khó, khiến cho côngnhân
Việt ở Bìnhdương cảm thấy tủi phận, cam chịu và cắn răng chịu đựng mọi
hànhhạ.
Chợ ThủDầuMột ở Bìnhdương (ảnh RFA)
Diễm, một nữ công nhân tại công ty hải sản trong khu công nghiệp Sóng Thần
2 đã bứcxúc kể rằng trong một buổi trưa giải lao, cô đã bị ông sếp người
TrungHán gọi vào phòng làm việc để hỏi cô một số việc. Khi vào đến nơi, cô thấy
ông này đang ở trần nên lui ra đứng đợi ngoài cửa. Ông này nói cô cứ vào, cô
chưa kịp quay lui thì ông ta kéo cô vào phòng, cô chống cự quyết liệt. Ông ta
lấy một xấp tiền ra dí dí vào mặt cô và tiếp tục vật cô nằm xuống bàn làm việc.
Diễm biết trong tình thế này, nếu chống cự thì chẳng khác nào con châu chấu đánh
với con trâu, nên cô giả vờ đồng ý, gật đầu cho ông ta buông nhẹ tay. Sau đó cô
đứng dậy, vờ cởi áo và trùm hẳn chiếc áo vào mặt gã chủ dê sòm này, sau đó mở
cửa thoát thân và kêu cứu.
Những nữ công nhân khác chạy đến, dắt cô về xưởng và kiếm áo khoác
cho cô mặc. Sau đó, không thấy công đoàn hay bất kỳ ai lên tiếng để bảo vệ cho
Diễm. Những công nhân khác có chứng kiến sự việc liền bị bọn đầu-gấu hù dọa.
Diễm phải bỏ việc, rồi mang đơn lên ủy ban phường Dĩ An, nơi công ty đó tọa lạc,
để kiện nhưng cũng chẳng có ai chịu nhận đơn của cô, lấy lý-do không có bằng
chứng. Cuối cùng, ngậm đắng nuốt cay và hú hồn may mình chưa bị hại, Diễm kiếm
một công ty khác không có chủ người Hánquốc để làm việc. Cũng theo Diễm, có
nhiều nữ công nhân rơi vào trường hợp của cô nhưng vì lỡ nhận tiền và vì nhiều
lý do vừa tế nhị vừa bất an khác, họ không dám đâm đơn tố cáo.
Những đầu mối phân phối hàng TQ Hiện tượng mọi thứ hàng-hóa mang màu sắc Trungcuốc tràn lan ở Bìnhdương, theo như Hiền, một sinh viên tốt nghiệp khoa luật kinh tế đại học luật Sàigòn, nhận định thì: “Việc đưa hàng Trungcuốc vào Việt-nam không phải là một bài toán kinh tế để lấy lợi nhuận, mà nó đang là một thảm họa vì việc người ta sử dụng hàng Trungcuốc như một vũ-khí để làm suy sụp nền kinh tế Việtnam và làm ảnh hưởng đến sức khỏe cũng như tương lai con người Việtnam. Tất cả hàng Trungcuốc ở Việt Nam hết 90% là hàng dởm. Hiện nay, cộng sản Hoaquốc đang khuyến khích gây dựng lại "tinhthần ĐạiHáng". Đó là lý do họ đưa những cuộc di dân mà chúng ta có thể gọi là những cuộc xâmlăng thựctế vào Việtnam. Những người "Trung-hoa mới" đến BìnhDương hay ĐàNẵng xây dựng các làng, lập đời sống ở đó, là những chiến lược di dân để từ từ mang nền văn-hóa của họ để đồng hóa, mang cái tinh thần Đại-háng của họ áp đặt lên những dân tộc khác nhằm mục đích xâm chiếm và thực dân kiểu mới. Khi nhìn lại hệ thống những người Trungcuốc sang Việt-Nam không chỉ là định cư mà họ còn mang một mưu đồ khác là mang nền văn hóa của họ xây dựng thành một hệ thống, một loạt Chinatowns và phát triển ngày càng nhiều tại ViệtNam để đồng hóa người Việt. Cái cơ hội của người Việt về việc sống một cuộc sống có chút lợi, về công ăn việc làm... tất cả mọi thứ đó đều đang sụt giảm vì tất cả những điều đó đều phải chia qua cho những người Hán đi xâmlược.”
Một người bán dạo đồ Tcg ở Bìnhdương, ảnh chụp RFA
PHOTO.
Có thể nói rằng toàn bộ những vật dụng của hàng vạn công nhân trong các khu
công nghiệp ở Bình Dương đều xài hàng Trung Quốc, vì nhiều lý do khác nhau.
Nhưng có hai lý do lớn nhất, đó là hàng Trung Quốc tràn lan khắp nẻo đường ở
Bình Dương và kênh phân phối của nó rất mạnh, lý do thứ hai là thu nhập của
người lao động quá thấp, hàng Trung Quốc trở thành thứ họ có thể mua dùng
được.
Anh Kỳ, một nam công nhân làm nước rửa chén trong khu côngnghiệp
Việtnam, nay ở Singapore, thuật với chúng tôi hiện tượng hàng Trungcốc tràn lan
trong đời sống công nhân, nói rằng giả sử như anh, để lựa chọn hàng Việt Nam và
hàng Trung Quốc, bắt buộc anh phải chọn hàng Trung Quốc bởi nó chỉ bằng một phần
tư giá thành hàng Việt Nam mặc dù anh biết chất lượng của nó có kém hơn và độ
nguy hiểm của nó cao gấp trăm lần hàng Việt Nam. Nhưng Kỳ không còn lựa chọn nào
khác vì mức lương hai triệu tám trăm ngàn đồng mỗi tháng cộng với tiền tăng ca
chưa tới một triệu đồng, trong khi đó, chỉ riêng tiền thuê nhà trọ và điện nước
đã chiếm ngót ngét một triệu đồng, chưa nói đến ăn uống, phải trái. Nếu chọn
hàng Việt Nam để mua, anh sẽ không còn dư bất kỳ đồng nào để gửi về giúp cha mẹ
hoặc tích lũy phòng khi ốm đau hoặc khi có sự cố.
Cô Duyên, từng là công nhân trong khu công nghiệp, vì sức khỏe không
ổn định nên nghỉ việc, ra ngoài buôn bán mùng mền, chăn chiếu, đệm Trung Quốc,
việc buôn bán của cô diễn ra khắp các nẻo đường bằng chiếc xe gắn máy Trung Quốc
hiệu Wave, cô kể với chúng tôi là sở dĩ cô tồn tại đuợc vì cô lựa chọn buôn món
hàng Trung Quốc, nếu buôn hàng Việt Nam, sẽ ế ẩm vì không có công nhân nào đủ
tiền để mua. Ví dụ như một tấm chiếu trúc Trung Quốc, có giá chưa tới hai trăm
ngàn đồng, trong khi đó hàng Việt quá hiếm mà giá cao gấp ba lần hàng Trung
Quốc. Chính vì thế, công nhân chọn hàng Trung Quốc.
Duyên nói thêm rằng chính cô cũng nỗ lực kiếm tiền để xài hàng
Việtnam, vì hàng Trung Quốc quá độc hại. Thí-dụ, nằm trên chiếu trúc Trungcông
luôn làm cho cô nhức mỏi, đau lưng, nhưng ước mơ mua chiếu hiệu Việt nghe ra quá
xa-vời đối với cô cũng như bao công-nhân khác, nếu có chăng thì mua một chiếc
chiếu bằng sợi đay; nhưng chiếu sợi đay không thể trải dưới sàn nhà để ngủ được
vì hơi ẩm nước sẽ nhanh chóng thấm vào chiếu. Hơn nữa, hàng Trungcuốc ở Bình
Dương đã hoàn toàn chiếm lĩnh thị trường tỉnh này bởi nó có những đầu mối người
Trung Quốc nằm ở đây để phân phối hàng hóa. Khi cần, họ có thể hạ mức giá xuống
thấp nhất để tung ra thị trường, đánh bẹp những hàng hóa Việt trong cuộc cạnh
tranh ngay trên thị trường đất Việt.
Chuyện người Trungcuốc có mặt ở khắp nơi trên đất Việt không còn xa
lạ gì nữa. Có lạ chăng là những kiểu hoạt động, hình thái chiếm lĩnh thị trường
và thủ đoạn thao túng, bành trướng của họ ở mỗi khu vực dân sinh mỗi khác. Và
lạ chăng là không hiểu vì sao, họ lại ngang nhiên thành lập những hội đoàn,
những tổ chức xã hội đen và sẵn sàng đè bẹp người Việtnam ngay trên đất Việt Nam
mà không hề bị nhà cầm quyền hỏi tới hoặc nếu có hỏi
cũng chỉ qua loa, hình thức cho xong chuyện. Đó là một điều rất kỳ lạ!
Nhóm phóngviên RFA tườngtrình từ Việtnam.
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen